Từ Đức Lương lập tức điên cuồng đánh tay lái, dẫn Diệp Huyền Tần vòng vo trên con đường nhỏ hẹp quanh co này. Mà Thiếu Mã Gia cúp điện thoại của Từ Đức Lương xong thì liền gọi đi một cuộc điện thoại khác. “Cẩm Thiên Hành, giao cho anh một nhiệm vụ…”
Một phút sau, một đoàn xe thần bí đã hùng dũng đi từ tỉnh Đông Tam tiến vào địa giới tỉnh Hà Sơn.
Thành phố Giang tọa lạc tại nơi giao nhau giữa ba tỉnh.
Đoàn xe này không mất bao lâu đã đến hạng mục Nghĩa An rồi. Cửa xe ở ra, một nhóm người mặc tây trang đen, đeo kính đen, đi xuống.
Người dẫn đầu mang vẻ mặt lấm lét giáo hoạt, chính là “Cẩm Thiên Hành” mà Thiếu Mã Gia nói.
Cẩm Thiên Hành vung tay lên: “Đi, đi vào cho tạo.”
Hơn trăm người tây trang đen đăng đẳng sát khí xông vào khu hạng mục dưới sự dẫn đầu của Cẩm Thiên Hành. Lúc này, một hàng công nhân đang tăng ca làm việc trong khu hạng mục.
Ngày mai là kỳ hạn hoàn thành rồi. Nếu đêm nay cho đến rạng sáng ngày mai mà họ không hoàn thành công tác xây dựng thi sẽ bị trừ tiền lương.
Đang bận rộn thì thấy một nhóm người tây trang đen xông vào.
Nhóm nông dân công lập tức trở lên cảnh giác. Cẩm Thiên Hành tức giận quát lên: “Tất cả dừng thi công, cút ra khỏi khu hạng mục, Các người bị sa thải rồi.”
Nhóm công nhân đều có chút ngơ ngan: “Các người là ai? Dựa vào đâu mà sa thải chúng tôi?”
Cẩm Thiên Hành nói: “Tôi là thân tín của ông chủ các người. Ông chủ dich thân hạ lệnh, sa thải hết toàn bộ các người.”
Đảm công nhân không phục: “Chủ của chúng tôi là cô Từ,
Từ Nam Huyên. Các người là ai? Chúng tôi chưa gặp bao giờ ca.”
Cẩm Thiên Hành mắng chửi: “Từ Nam Huyên đã chuyển nhượng quyền xây dựng công trình cho em họ của cô ta, Từ Đức Lương rồi. Là ông chủ Từ Đức Lương của các người sa thải các người. Bớt phí lời đi, mau cút ra khỏi đây
Nói xong, anh ta giơ chân đạp một công nhân bên cạnh ngã xuống đất.
Các công nhân nghi ngờ hỏi: “Sao có thể như vậy được? Hạng mục sắp hoàn thành rồi, sao cô Từ có thể chuyển quyền xây dựng cho các anh vào lúc này chứ?”
Cẩm Thiên Hành mất kiên nhẫn: “Các anh em, đánh cho tôi. Đuổi bọn họ ra ngoài.”
Hơn trăm người tây trang đen xông thẳng về phía các nông dân công, bắt đầu vung chân vung tay.
Những người này đều là người luyện võ, dao thật súng thật mà xông tới chém giết, những nông dân công ở đây không phải là đối thủ của bọn họ.
Bọn họ bị đánh đến nỗi chạy trốn như chuột, chật vật vô cùng.
Không lâu sau, công nhân trong khu hạng mục đã bị đuổi đi sạch sẽ.
Cẩm Thiên Hành cười lớn ha ha: “Các anh em, đập cho tôi.
Những công trình này không đạt tiêu chuẩn ở mức nghiêm trọng, chúng ta đập đi xây lại từ đầu!”
Vì thế, một đám người bắt đầu đốt giết đánh đập. Trong khu hạng mục roi loạn vô cùng.
Tổng phụ trách khu hạng mục, chị Nhã Mẫn, rất nhanh đã nghe tin tìm tới.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô sụp đổ.
Ngày mai là kỳ hạn bàn giao công trình cuối cùng rồi.
Nhưng bây giờ hạng mục bị đập, bất luận ra sao thì ngày mai cũng không bàn giao nổi.
Đến lúc đó, bọn họ sẽ phải bồi thường cho chính phủ thành phổ một số tiền lớn.
Nhưng tình hình hiện giờ của tập đoàn Diệp Linh, cô cũng nghe nói rồi. Nghèo rớt mồng tơi khó khăn chồng chất, làm sao đến nổi.
Không đền được tiền, chính phủ thành phố Giang có quyền cưỡng chế ép tập đoàn Diệp Linh phá sản.
Cô la lớn: “Dừng tay lại hết cho tôi. Ai cho các người làm loạn hả?”
Cẩm Thiên Hành quay đầu nhìn về phía bên này một cái. Sau khi thấy Nhã Mẫn, måt gã lập tức sáng lên. Xinh đẹp, mặn mà, thanh tân thoát tục!
Thật không ngờ trong nơi núi non hẻo lánh này lại ẩn giấu mỹ nữ cỡ này.
Từ núi xa bay ra phượng hoàng vàng à.
Gã ta nổi lòng háo sắc, nhìn chằm chằm Nhã Mẫn như hổ đói rình mồi, đi lên phía trước. “Chậc chậc, em gái à qua đây, để anh cho em thấy thế nào mới là làm loạn thật su”
Nhã Mẫn kinh ngạc biến sắc, nhìn ra được Cẩm Thiên Hành có ý đồ gây rối, vội vã chui vào trong phòng làm việc, khóa trái cửa lại.
Cẩm Thiên Hành không nghe không tha, cầm cây gậy cốt thép bên cạnh lên đập cửa: “Ha ha, các anh em làm việc cho tốt nha. Đợi anh đây sướng xong sẽ để các anh em sướng cùng một lần!”