Đột nhiên một tia sáng lóe lên ở cửa, bay thẳng về hưởng ông ta.
Đó là một cây kim bạc!
Tốc độ nhanh đến mức vượt qua cả tốc độ âm thanh.
Chiến thần Côn Lôn dù kinh ngạc nhưng vẫn nhanh chóng xoay người né sang một bên, tuy nhiên, chiếc kim bạc vẫn xuyên trúng quần áo của ông ta.
Ông ta kinh hoàng mở to mắt nhìn chằm chằm vào phía cửa
Sức mạnh của người này thật không phải dạng tầm thường.
Rốt cuộc là kẻ nào cơ chứ?
Diệp Huyền Tần và ông Sở đứng đó cũng kinh ngạc mở to mắt, Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cánh cửa.
Một người đàn ông trẻ trong bộ đồ trắng bước vào, anh ta có đôi mắt sáng và hàm răng trắng, các đường nét trên mặt vô cùng thanh tú, khi chất nhé nhàng tao nhã khiến cho mọi phụ nữ đều phải e ngại.
Tất cả họ đều nhận thấy rằng người đàn ông này dường như rất quen thuộc.
Diệp Huyền Tần thấy vậy nở một nụ cười hài lòng với người đàn ông kia.
Người đàn ông mặc đồ trắng giống như không có ai ở đây, đi thẳng về phía Diệp Huyền Tần, hơi cúi người, cười nói: "Anh, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Giọng điệu Diệp Huyền Tần có chút trách móc. “Không có sự cho phép của tôi, ai cho cậu trở về “Anh à, năm năm trước anh đã nói sẽ cho em trở về tìm anh sau khi hoàn thành nhiệm vụ. “Việc anh giao em đã hoàn thành, đương nhiên phải trở lại tìm anh rồi."
Diệp Tần Huyền gật đầu. "Ó, thời gian làm xong nhiệm vụ sớm hơn tôi tưởng." “Hắc Bao Công, xem ra thực lực của cậu đã tiến bộ hơn trước rất nhiều
Hắc Bao Công cười khó. "Dù thực lực của em có cải thiện bao nhiêu, khi đứng trước mặt anh em chỉ như một đứa em trai trong nhà mà thôi.
Hạc Bao Công!
Ba từ này giống như tiếng sấm bùng nổ trong tâm trí của chiến thần Côn Luân và ông Sở.
Hồi đó, nhắc đến ba chữ "Hắc Bao Công không ai là không biết.
Có một câu nói dân gian,
Bạch thần soái, Hắc Bao Công, ánh sáng lẽ phải chiếu rọi tất cả thể lực!
Hai con người kiệt xuất được ví như hai bên hắc bạch, thống lĩnh tất cả các thế lực ở Đại Hạ.
Tuy nhiên, cách đây năm năm, Hắc Bao Công đột ngột biến mất không có tin tức gì.
Mọi người ở Đại Hạ đều nghĩ rằng anh ta đã từ gia nhân thế nhưng xem ra hiện giờ, sự tình căn bản không phải như vậy.
Đây thực sự là trùng hợp.
Năm năm trước, Diệp Huyền Tần đã chinh phục Hắc Bao Công bằng sức mạnh của mình. Kể từ đó, anh ta trở thành một trong những người thuộc hạ đặc lực của Diệp Huyền Tấn.
Sau đó Diệp Huyền Tần cử anh ta đến nước đối phương để thực hiện một nhiệm vụ bí mật.
Đây không chỉ là nhiệm vụ ngày một ngày hai có thể hoàn thành mà là một chặng đường dài phía trước, không biết khi nào mới kết thúc.
Nhưng không ngờ, Hắc Bao Công chỉ tốn năm năm liền đã hoàn thành.
Chiến thần Côn Luân bình tĩnh châm chọc. "Không ngờ Hắc Bao Công mà người người ca tụng ngày nào, giờ lại mang thân phận thuộc hạ cho kẻ khác."
Hắc Bao Công hung hăng nhìn chằm chằm chiến thần Côn Luân. “Nếu tôi đoán không lầm thì ông đây chính là chiến thần Côn Luân nổi tiếng trăm trận trăm thắng?" “Đáng tiếc không một ai có quyền khiêu khích anh cả của tôi, tôi nhất định sẽ khiến cho kẻ đó sống không bằng chết, cho dù đó có là chiến thần thì cũng không ngoại lệ,
Chiến thần Côn Luân khinh thường chế nhạo. Thực lực của cậu mới đạt đến cấp chiến thân mà còn dám đem dặm ba cái trò mèo còn con ra hủ doa “Thật ngại quá. Hiện giờ tôi hơn cậu một bác lần cơ đấy, tôi cũng đang chờ thử xem cậu định lấy cái gì để đấu với tôi đây? "Ai nói cho ông biết tôi mới chỉ là chiến thần?"
Lông mày chiến thần Côn Luân nhăn lại, vẻ mặt đẩy nghi ngờ hỏi. "Ý của cậu là sao?" “Chẳng lẽ cậu cũng đã đến cấp Vương rồi sao?" "Haha tôi chắc chắn không tin, điều này tuyệt đối là không thể.