Năm người bọn họ cảm thấy đùi tê dại, như bị xi măng lấp đầy, không cử động được.
Tình hình thế nào! Năm người trở nên sợ hãi và nhìn xung quanh một cách cảnh giác.
Từ Lam Khiết là một người bình thường,\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\Diệp Huyền Tần cũng đã bị tàn phế và cả hai đều không thể phóng ra châm bạc để công kích.
Trong phòng này chắc chắn còn có những kẻ thù khác ẩn mình.
Tuy nhiên, căn phòng này chỉ cần liếc mắt là có thể thấy ngay và cũng không có chỗ để giấu người.
Bây giờ chỉ có một lời giải thích.
Đó là kim bạc chính là do Diệp Huyền Tần phóng ra.
Anh không hề bị tàn phết Năm người kinh hãi nhìn Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần đang nhìn họ một cách chế giếu.
Ánh mắt đó giống như là nhìn những tên nhãi nhép, tôm tép mà thôi! Quả nhiên là có thể bị lừaNăm người đều bị sốc và quay người bỏ đi.
Tuy nhiên, đôi chân của họ đã bị tê liệt bởi những chiếc kim bạc kia, bọn họ không thể cử động được nữa và tất cả đều ngã xuống đất.
Đột nhiên, một sự cưỡng bức áp đảo Thủ Đông trời đất kéo đến.
Khiến bọn họ không thể thở được.
Năm người kinh hãi nhìn lại.
Diệp Huyền Tần ban đầu còn nằm trên giường bệnh lại đứng lên vào giây phút này.
Anh bước từng bước một hướng về phía bọn họ.
Bước chân đầy mạnh mẽ, giống như Thần Chết đang từ từ tiến đến, đằng đằng sát khí.
Tiêu rồi! Năm thành viên của Huyết Vương điện nhắm mắt tuyệt vọng! Nghìn tính vạn tính lại không tính đến chuyện Diệp Huyền Tần thật sự đã giải được chất kịch độc của Thất Mai VôMệnh châm! Từ Lam Khiết ngẩn người nhìn Diệp Huyền Tần: "Huyền Tần, anh...
Anh thật sự có thể đứng lên.”
Diệp Huyền Tần lộ vẻ có lỗi: "Xin lỗi Lam Khiết, anh cũng là do bất đắc dĩ thôi.”
“Họ là kẻ thù của Đại Hạ.
Anh phải giả vờ bị tàn phế để dụ bọn họ xuất hiện.
Chất độc của Thất Mai Vô Mệnh châm đã sớm bị Diệp Huyền Tần dùng cỏ hoàn dương để giải độc.
Lý do tại sao anh lại tiếp tục giả vờ bị liệt là để dẫn dụ những người của Huyết Vương điện.
Bằng cách này, anh có thể tìm hiểu nguồn gốc và tìm được căn cứ bí mật của Huyết Vương điện, sau đó tiêu diệt một lượt.Từ Lam Khiết hít sâu một hơi, sau đó đổi mắt đẫm lệ mơ hồ: "Huyền Tần, anh không cần giải thích với em.
Em hiểu mà.
Thật tuyệt khi anh có thể đứng dậy.
Em vẫn còn rất nhiều nơi muốn đến, em muốn anh đi cùng với em.
“Ừ, yên tâm đi.”
Diệp Huyền Tần cười, nói trấn an: “Chờ sau khi anh làm xong thì sẽ đi du lịch với em.
Lam Khiết à, em sang ở với bố mẹ một đêm đi.
Anh phải xử lý bọn họ”
Từ Lam Khiết lo lắng cho sự an toàn của Diệp Huyền Tần và muốn ở bên anh.
Tuy nhiên, dưới sự thuyết phục của Diệp Huyền Tần, cô không còn cách nào khác đành phải đồng ý rời đi.
“Huyền Tần, anh nhất định phải cẩn thận, dù là vì em.
Từ Lam Khiết dặn dò hết lần này đến lần khác."
Ừ, đừng lo lắng.
Ánh mắt của Diệp Huyền Tần lại rơi vào các thành viên của Huyết Vương điện.
Lúc này cả năm người đều run như cơ chuột bị mèo nhìn chằm chằm.
Diệp Huyền Tần: "Biết thân phận của tôi là gì sao."
Năm người run giọng nói: "Tôi biết...
Tôi biết...
Anh là Long Soái!" Diệp Huyền Tần: "Ám sát Long Sói, tru di cửu tộc”
"Các người nghĩ là thảm sát diệt tộc?" “Tru di cửu tộc!”
Bộ não của năm người như muốn nổ tung tại chỗ.Một số người đau khổ cầu xin: "Tôi...chúng tôi xin lấy cái chết tạ tội.
Tôi cầu xin Long Soái tha mạng cho gia đình tôi."
Diệp Huyền Tần hít sâu một hơi: "Các người muốn tôi tha cho các người cũng được.
Nói cho tôi biết Côn Lôn Thần Trạm thật sự và căn cứ của Huyết Vương điện rốt cuộc là ở đâu!”
Năm người sửng sốt một chút: "chiến thần Côn Luân thật sự? Ý của anh là sao? Chúng tôi sao biết được anh ta ở đâu?”
Nhìn biểu cảm của họ, không có vẻ gì là họ đang nói dối.
Có lẽ là quyền hạn của bọn họ quá thấp, cho nên bọn họ không đủ tư cách để biết được thủ lĩnh của bọn họ giả mạo chiến thần Côn Luân.