“Cho dù anh có là Thần soái thì cũng không thể lạm sát người vô tội.”
“Rốt cuộc là chúng tôi có tội gì!”
Diệp Huyền Tần: “Thông đồng với Âm Ti, ăn trộm tài sản quốc gia, có ý đồ mưu phản, bà nói xem có đáng giết không?”
Thái Kim Cúc nhanh chóng phản bác: “Anh ngậm máu phun người. “Âm Ti là cái gì, tôi chưa từng nghe nói qua chở nói chi là thông đồng.
Diệp Huyền Tần: “Đừng ảo tưởng ngụy biện, bà cho rằng tôi không nhìn ra à. “Âm khí trên người các người rất nồng, sát khí dày đặc, rõ ràng là do quanh năm suốt tháng tiếp xúc với người của Âm Ti mới có.” Thái Kim Cúc đánh giá lại khắp người mình: “Cái gì là âm khí, cái gì là sát khí, toàn nói bậy bạ, tôi vô cùng bình thường.””Muốn giết thì giết luôn đi, không cần phải kiếm cớ bằng mấy thứ tội có lẽ có đó!”
Thấy bộ dạng vô tội của Thái Kim Cúc không giống như đang giả bộ thì Diệp Huyền Tần liền nhận ra bọn họ dường như cũng không biết đến sự tồn tại của Âm Ti.
Nhưng âm khí và sát khí trên người bọn họ quả thật là có tồn tại.
Chắc hẳn là họ cũng không ý thức được mình đã tiếp xúc với người của Âm Ti.
Diệp Huyền Tần: “Diệp Huyền Tần tôi từ trước đến nay không bao giờ lạm sát người vô tội, nếu các người không tin thì tôi sẽ khiến các người tâm phục khẩu phục. Diệp Huyền Tàn lập tức bộc phát khí lực biến thành thực thể hình dạng một con dao găm, cắt vào cổ tay Thai kìm Cúc.
Cổ tay của Thái Kim Cúc ngay lập tức bị chém vào một vết thương sâu khoảng hai tấc.
Hai tắc rất sâu đang lẽ động mạch phải bị cắt và máu sẽ chảy dữ dội mới đúng.
Nhưng cổ tay Thái Kim Cúc không hề có phản ứng, như thể đang cắt lên một miếng da heo chết.
Thậm chí Thái Kim Cúc cũng không hề cảm thấy một chút đau đớn nào, như thể bà ta không hề cảm thấy tay mình bị cắt.
Bà ta khó tin nhìn vết thương trên cổ tay, vẻ mặt dần dần suy sụp: “A, chuyện này… chuyện này là sao?”
“Vì sao cổ tay tôi không chảy máu, tôi… tôi rấtcuộc tôi bị làm sao vậy?”
Một người trẻ tuổi cũng dùng sức tự cắt một vết trên cổ tay mình.
Tay cũng không hề có máu chảy giống vậy. Những người trong nhà Đỗ Phổ đều muốn điên rồi.
Diệp Huyền Tần nói: “Thân thể các người đã sớm bị âm khí nhúng chàm, biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ.”
“Chính là người âm dương trong truyền thuyết!”
“Người âm dương không có tim đập, không có máu chảy.” Một cô gái trong đó tức giận mắng: “Chết tiệt, đảm người kia hóa ra không phải là người sống!”
“Bọn họ nói có thể làm cho chúng tôi mãi mãi trẻ trung, sống lâu trăm tuổi, hóa ra là biến chúng tôi thành người âm dương!”
“Chúng tôi đều bị lừa, chúng tôi đều bị lừa, hu hu, hu hu!”
Thanh phi kiếm trong tay Sát Lang nhấc lên đặt trên cổ Thái Kim Cúc: “Nói cho tôi biết “đám người kia” bà vừa nói đang ở đâu.” Nếu không nhầm thì đám người trong miệng bọn họ chắc hẳn là người của Âm Ti. Chỉ có điều đám người trong nhà này mặc dù thường xuyên tiếp xúc với đối phương nhưng lại không hề biết đối phương lại là người của Âm Ti.
Thái Kim Cúc vài lần muốn nói lại thôi: “Tôi tôi không biết.””Tôi thật sự không biết, các người đừng hỏi tôi.”
“Chúng tôi không có ý phản bội Đại Hạ, đơn giản. đơn giản chỉ là lấy một ít thông tin râu ria không quan trọng của Đại Hạ để đổi lấy một ít lợi ích từ bọn họ mà thôi.” Độc Lang nổi giận: “Con mẹ bà chứ.”
“Thông tin cơ mật của Đại Hạ có cái nào là râu ria.”
“Sát Lang, ra tay đi!”
Thanh trường kiểm trong tay Sát Lang vung lên để lại vài vết thương sâu trên cổ Thái Kim Cúc.
Thái Kim Cúc không hề có chút phản ứng nào, không có đổ máu, thậm chí chỉ một chút cảm giác đau cũng không thấy.
Bà ta vẫn vững vàng đứng tại chỗ như cũ.
Giờ hẳn bà ta đã thuộc về phạm trù người chết, trừ phi bị ngũ mã phanh thấy còn không thì một chút thương tổn nhỏ đó không thể làm gì bà ta.
Thái Kim Cúc cực kỳ khiếp sợ nhưng trong lòng lại mừng thầm.
Bà ta hô lớn: “Trốn mau đi, trốn được một người là thêm một người! “Dù sao bây giờ chúng ta cũng không phải người sống, không sợ bị giết!”
Hàng trăm người trong nhà Đỗ Phổ nghe vậy thì nhanh chân chạy hết. Bọn họ trước kia đều là người thường, chưa bao giờ tiếp xúc với võ sĩ nên không biết sự khủng bố của họ.
Đám người này vọng tưởng có thể tranh thủ lúc náo loạn trốn đi được một hai người quả thực quá là mơ mộng hão huyền.