“Con dẫn người đi đối phó tập đoàn Diệp Linh. Diệp Huyền Tần vì giữ chỗ đóng quân, nhất định sẽ rời khỏi thủ đô, trở về tỉnh Hà Sơn.”
Liễu Thành Gia thì thầm cho Liễu Yên Thành biết về kế hoạch của mình.
Liễu Yên Thành sau khi nghe xong mắt liền sáng lên: “Quá hay, quá tuyệt vời, không có gì để bắt bẻ hết.”
“Chắc chắn một chiêu này sẽ khiến Diệp Huyền Tần phải rời khỏi thủ đô.” Liễu Thành Gia lại nói: “Ngoài ra, con có thể tìm cách cứu bà cụ Diệp ra khỏi tù.”
Liễu Yên Thành nhíu mày: “Bố, vì sao phải cứu bà cụ Diệp ra ngoài? Bố không sợ bà ta quay lại, lần nữa muốn cướp cái chức gia chủ nhà họ Diệp đi sao?”
Ông ta nghe vậy liền lên tiếng chấn an con mình “Đừng lo lắng, bà ta không dám đâu. Vì nếu có thể tổng bà ta vào đó một lần, dĩ nhiên bố có thể cho bà ta vào tù lần hai.” “Bố muốn cứu bà ta cũng không phải vì mục đích đơn thuần gì. Bố muốn mượn lực của bà ta để đối phó Diệp Huyền Tần.”
“Song song hai việc, tin rằng lần này Diệp Huyền Tần muốn không kinh sợ cũng khó.”
Liễu Yên Thành gật đầu: “Được, con sẽ làm theo lời bố nói.”
Ngay trong ngày, Liễu Yên Thành đã đưa được bà cụ Diệp ra khỏi tù.
Sau đó đưa bà ta đến tỉnh Hà Sơn. Sau khi đến thành phố Tân Hải, hai người liền tách ra.
Liễu Yên Thành đi về phía dự án du lịch Nghĩa Tân của tập đoàn Diệp Linh.
Còn bà cụ Diệp thì đến thẳng trụ sở của tập đoàn Diệp Linh.
Diệp Huyền Tần và Từ Lam Khiết lúc này vẫn chưa biết gì về kế “vây Ngụy cứu Triệu” của nhà họ Liễu.
Cả hai đang tất bật chuẩn bị cho một dự án điện ảnh về đề tài quân đội sắp tới.
Chẳng qua Diệp Huyền Tần tình cờ biết được rằng nhà họ Liễu đã bảo lãnh bà cụ Diệp ra tù.
Điều này khiến anh không khỏi thắc mắc, chẳng lẽ nhà họ Liễu tự nhiên lương tâm trỗi dậy, quyết định trả nhà họ Diệp lại cho bà cụ Diệp?
Nhưng mà chuyện này nghĩ thế nào cũng vô lý.
Vậy nên Diệp Huyền Tần cũng không bỏ hơi sức ra đào sâu vào việc đó, Anh cũng không lo lắng việc bà cụ Diệp được thả ra, Dù sao thì sớm muộn gì anh cũng sẽ nhét được cả nhà họ Liễu và nhà họ Diệp trong túi thôi, tuyệt đối sẽ không để bà ta lên làm gia chủ nhà họ Diệp nữa.
Người phụ trách dự án du lịch Nghĩa Tân là Nhã Mẫn và Từ Nam Huyền.
Nhưng dạo này bố mẹ bị bệnh, vì không yên tâm nên Nhã Mẫn đã đưa hai người đi bệnh viện kiểm tra.
Bây giờ chỉ có mỗi mình Từ Nam Huyên đang phụ trách khu du lịch.
Lúc này không phải mùa du lịch, nên có rất ít khách tới tham quan, Từ Nam Huyên cũng vì vậy mà chả bận rộn gì.
Được rảnh rỗi, cô bắt đầu nghĩ vu vơ về thanh xuân, nhớ đến vị anh hùng trong lòng mình và cả tương lai tươi sáng sau này nữa.
Tâm hồn còn đang treo ngược cành cây, một đội ngũ mặc đồ rằn ri đột nhiên xuất hiện ở cửa.
Người đứng đầu trên vai còn có ngôi sao năm cánh, rõ ràng là một tướng quân.
Đội ngũ này không ai khác chính là đội của Liễu Yên Thành.
Từ Nam Huyên vừa khẩn trương vừa buồn bực. Bây giờ tướng quân cũng có thể rảnh rỗi như vậy sao, còn mang cả thành viên trong đội đi du lịch?
Bọn họ có biết tin tức về vị anh hùng kia không nhỉ?
Cô vội vàng dẫn người ra mở cửa nghênh đón.
Từ Nam Huyền tò mò hỏi: “Xin hỏi mọi người thuộc bộ phận nào? Tới đây để du lịch sao?”
Liễu Yên Thành thờ ơ nói: “Chúng tôi là người của khu quân sự tại thủ đô, đến đây để thị sát công việc.”
Ý cười trên mặt Từ Nam Huyên dần nhạt đi.
Tướng của khu quân sự tại thủ đô lại đi chạy đến tận tỉnh Hà Sơn chỉ để thị sát công việc.
Nhìn thế nào cũng thấy không giống.
Nhưng cô cũng không dám tỏ ra bất mãn, vội vàng mời họ vào.
Liễu Yên Thành nhìn lướt qua cảnh vật xung quanh rồi nói: “Chà, sông núi đều đẹp, đúng là một nơi thích hợp để nghỉ dưỡng.”
“Người phụ trách khu du lịch này là ai? Dẫn chúng tôi đi một vòng chút đi.”
Từ Nam Huyên vội vàng nói: “Người phụ trách ở đây là tôi.”
Liễu Yên Thành liền hỏi: “Tên cô là gì?”
Cô liên nhanh chóng trả lời: “Tôi tên là Từ Nam Huyền.”
Liễu Yên Thành nghe vậy liền cau mày.
Người phụ trách khu này không phải là Nhã Mẫn, chị nuôi của Diệp Huyền Tần sao?
Vốn dĩ anh ta muốn nhắm vào Nhã Mẫn để uy hiếp Diệp Huyền Tần.
Tuy nhiên, theo thông tin được biết thì mối quan hệ giữa Từ Nam Huyên, Diệp Huyên Tần và Từ Lam Khiết cũng không tệ.
Vậy thì ra tay với cô ta cũng được.