Mục lục
Chiến Thần Phong Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự khác biệt này hơi rõ ràng quá đáng rồi đó.

Rõ ràng đây là dự án anh giành về, anh là người có công lớn nhất nhưng chỉ thưởng chi anh đúng hai triệu.

Trình Hạ Vũ chỉ là chân chạy vặt thôi lại được thưởng thẳng vào lương ba trăm năm mươi triệu, hơn nữa cuối năm còn có ba tỷ rưỡi…

Diệp Huyền Tần hít sâu: “Lam Khiết, anh không phục…”

Trình Hạ Vũ cười hì hì nói: “Thôi mà anh rể, chị em cũng là của anh rồi mà anh còn tiếc mấy động bạc lẻ đó ư?”

Diệp Huyền Tần vỗ đầu: “Nói thế cũng đúng.”

Từ Lam Khiết vội vàng chỉnh lại: “Em đã nói bao nhiêu lần rồi, trước khi thực hiện được mắc xích quan trọng đó thì em sẽ không phải là bạn gái của anh.”

Đầu Diệp Huyền Tần lại đau như búa bổ.

Rốt cuộc là cái mắc xích quái quỷ gì!

Ôi, đúng là phụ nữ!

Lưu Béo bị đưa ra vùng ngoại ô, nơi có một nhà máy hóa chất bỏ hoang.

Nhìn khung cảnh hoang tàn, cũ nát và vắng vẻ của nơi này, Lưu Béo sợ phát điên lên được.

Đây chính là một địa điểm cực kì tốt để giết người giấu xác đấy.

Diệp Huyền Tần thật là độc ác không còn tính người, mình chỉ muốn giành người đàn bà của nó thôi mà nó lại dám ra tay chém giết cả một mạng người!

Khi mạng sống bị uy hiếp, Lưu Béo suy sụp quỳ xuống đất khóc rống lên: “Diệp Huyền Tần, tôi sai rồi, tôi biết mình sai rồi. Anh tha cho tôi lần này đi, tôi sẵn sàng dâng hết tất cả tài sản tiền bạc của mình cho anh, chỉ cần anh không bắt tôi phải chết…”

“Hừ, rác rưởi vô dụng!” Một giọng nói tục tằng nhưng vang dội cất lên từ ngoài cửa.

Lưu Béo vội vàng xoay lại nhìn.

Một người mặc quần áo đen ngòm với dáng người cao ráo đi tới.

Người đó chỉ để lộ hai mắt nhưng khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ người đó khiến Lưu Béo cảm thấy hít thở không thông.

Lưu Béo có một linh cảm cực kì mạnh mẽ rằng chắc chắn người đang đứng trước mặt mình sẽ là một nhân vật cực kì lớn.

Không phải Diệp Huyền Tần bắt anh ta tới đây ư?

Lưu Béo cầu xin tha thứ: “Người anh em à, hình như tôi chưa làm gì đắc tội với ngài cả, tại sao ngài lại muốn bắt tôi tới đây thế?”

Người mặc đồ đen hờ hững nói: “Hại ư? Không, tôi không hề muốn hại anh một tí nào, thậm chí còn muốn giúp anh nữa là.”

“Giúp tôi ư?: Lưu Béo ngu người: “Tại sao lại phải giúp tôi?”

Người mặc áo đen nói: “Cực kì đơn giản. Anh có thù oán với Diệp Huyền Tần và tôi cũng là kẻ thù của tên đó nên chẳng phải chúng ta sẽ là bạn với nhau ư?”

Lưu Béo: “Thế nên anh sẽ giúp tôi đối phó với Diệp Huyền Tần hả?”

Người đàn ông áo đen gật đầu.

Lưu Béo cười chua xót: “Diệp Huyền Tần có cả thế lực xã hội đen lẫn ngoài sáng, e là chỉ với một mình tôi với anh sẽ không thể tóm được đầu tên đó.”

Người đàn ông áo đen nói: “Tôi thừa nhận đúng là người đó có khá nhiều thứ ông trời ưu đãi, thế nhưng chỉ với bao nhiêu đó thì cũng chẳng là cái thá gì trong kế hoạch của tôi cả.”

Lưu Béo hơi giật mình: “Ồ, kế hoạch gì thế?”

Người đàn ông áo đen nói: “Anh có nghe nói về ung thư tuyến tụy lần nào chưa?”

Lưu Béo sửng sốt: “Ung thư tuyến tụy ư? Nó thì liên quan gì đến kế hoạch của chúng ta?”

Người đàn ông áo đen giải thích: “Ung thư tuyến tụy chính là một câu hỏi cực kì hóc búa trong giới y học hiện nay, khả năng chữa trị được chỉ có ba phần trăm. Thế nhưng tôi nghe nói có một thần y có xác suất chữa khỏi ung thư tuyến tụy lên đến năm mươi phần trăm.”

Lưu Béo lại càng ngu ngơ không hiểu mô tê gì: “Rốt cuộc anh đang muốn nói cái gì thế?”

Người đàn ông áo đen ghé tai Lưu Béo khẽ nói thầm vài câu.

Lưu Béo mừng rỡ: “Thật là thông minh, ha ha ha, tuyệt vời! Một khi kế hoạch thành công thì chắc chắn Diệp Huyền Tần sẽ phải chết, không có gì để nghi ngờ! Được, chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Người đàn ông áo đen gật đầu nói: “Đi đi, tôi chờ tin tức tốt từ anh đấy.”

Lưu Béo hào hứng rời khỏi nơi đó.

Anh ta vừa mới đi thì người đàn ông áo đen đã gỡ mặt nạ xuống.

Người đó chẳng phải ai xa lạ mà chính là Hồ Thanh Sơn.

Nhìn theo bóng lưng mập mạp của Lưu Béo đang bỏ đi, mặt Hồ Thanh Sơn cực kì lạnh lẽo: “Diệp Huyền Tần, đi chết đi! Yên tâm, tôi sẽ giúp anh chăm sóc người nhà anh thật tốt!”

Sau đó Hồ Thanh Sơn nhìn sang tay sai bên cạnh mình: “Tình huống bên chỗ ông cụ thế nào rồi?”

Đối phương vội vàng đáp: “Ông cụ luôn cử người tản ra khắp nơi để tìm những bác sĩ nổi tiếng, thậm chí còn thử chuyển sang sử dụng các đơn thuốc cổ để chữa trị ung thư tuyến tụy.”

Hồ Thanh Sơn mỉm cười: “Rất tốt.”

Tính đến thời điểm này thì kế hoạch vẫn được tiến hành cực kì thuận lợi.

Tình hình đang phát triển theo hướng tốt đẹp khiến Hồ Thanh Sơn cảm thấy cực kì chờ mong vào tương lai.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK