vậy mà anh ta lại dám quát lớn với chủ tịch Hàn sao? Hơn nữa còn “ra lệnh” cho chủ tịch Hàn không được phép uống rượu, nói ông ta “không tự rõ” trong lòng!
Thế này phải uống bao nhiêu rượu, mới dám nói ra những lời hồ đồ đến vậy chứ.
Người trẻ tuổi này sắp xong rồi.
Mấy người trẻ tuổi ngồi chung bàn với Diệp Huyền Tân đã sớm sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng cách xa bàn.
Đậu má, lỡ như chủ tịch Hàn cho rằng anh uống quá nhiều nên nói lời say xỉn, vậy những người ngồi chung bàn như bọn họ cũng sẽ không thoát khỏi liên quan.
Diệp Huyền Tân khốn nạn, muốn chết cũng đừng kéo ông đây xuống cùng!
Mà Từ Lam Khiết đã sớm sợ đến mức cả người run rẩy, tứ chỉ như nhữn cả ra. Chỉ hận không thể tìm một cái khe để chui xuống! Lần này, không những tập đoàn Diệp Linh tiêu đời mà thậm chí còn chịu cả án tù nữa Chủ tịch Hàn nhìn theo tiếng nói, sau khi phát hiện ra anh thì nhảy dựng lên theo bản năng Sao cậu Diệp Huyền Tân cũng ở nơi này!
Đáng chết, làm thế nào mà vừa rồi mình không để ý đến cậu ấy chứ, hơn nữa tên Thiếu Mã Gia đáng chết này còn sắp xếp cho cậu ấy ngồi ghế dưới.
Bây giờ ông ta chỉ có thể trông mong vào việc Diệp Huyền Tân sẽ giải trừ cổ độc cho ông ta và cả lão ân sư của ông ta nữa. Nếu như tiếp đón cậu Diệp không được chu đáo, vậy tính mạng của ông ta và lão ân sư sẽ khó bảo toàn!
Nên ông ta vội vàng đi về phía anh.
Thiếu Mã Gia vội đứng dậy nói: “Chủ tịch Hàn, đừng để ý đến anh ta, anh ta chỉ là một tên vệ sĩ nho nhỏ mà thôi. Đầu anh ta thiếu mất một sợi dây thần kinh, chỉ toàn ăn nói lung tung, bây giờ tôi sẽ cho người đuổi anh ta đi ngay”
Trong lòng chủ tịch Hàn thầm mảng Thiếu Mã Gia, con mẹ nó đầu anh mới thiếu mất một dây thần kinh thì có!
Ông ta không để tâm đến Thiếu Mã Gia, mà tiếp tục đi về phía Diệp Huyền Tân.
Trong lòng anh ta thì lại quá đỗi vui mừng.
Vốn anh ta còn muốn nói vài câu xấu xa về Diệp Huyền Tân để bôi nhọ anh với ông ta.
Nhưng bây giờ xem ra mình đã nghĩ nhiều rồi, vốn dĩ không cần mình đi gièm pha, thì Diệp Huyền Tân cũng đã tự dâng tới cửa.
Ha ha, thăng não tàn, tự mình tìm đường chết, có trách cũng không thế trách người khác được.
Mọi người có mặt ở đó cũng thầm lau mồ hôi lạnh thay anh.
Chủ tịch Hàn tự mình đến dạy dỗ anh, vậy anh không chết cũng sẽ bị phế thôi.
Từ Lam Khiết sợ đến mức tứ chỉ mềm nhũn, nhưng vẫn đứng dậy một cách khó khăn, thuận thế kéo Diệp Huyền Tân đứng dậy.
“Huyền Tân, mau… mau đứng dậy đi… Chủ tịch Hàn muốn dạy dỗ, anh… anh không thể ngồi được”
Diệp Huyền Tân đáp một cách hờ hững “Anh đứng lên rồi, chỉ sợ ông ta sẽ không chịu nổi đâu”
Đầu óc Từ Lam Khiết trống rỗng. Đã là lúc nào rồi mà người này vẫn còn khoác lác nữa.
Không hại chết nhà họ Từ thì không cam lòng đúng không?
Những người có mặt ở đó cũng bật cười: Người này đúng thật là chết đến nơi mà vẫn còn mạnh miệng.
Ngay khi tất cả mọi người đều nhìn Diệp Huyền Tần và chê cười, thì bọn họ lại hoàn toàn không ngờ..
Chủ tịch Hàn đi tới trước mặt anh, cúi người chào thật sâu, rồi nói một cách vô cùng cung kính: “Cậu Diệp, không ngờ cậu cũng tới nơi này. Vừa kính thất kính”
Tròng mắt của mọi người suýt chút nữa thì rớt xuống, trong lòng đang chịu đả kích dữ dội.
Mẹ nó mẹ nó mẹ nó mẹ nó.
Bọn họ… bọn họ không nhìn lầm đấy chứ?
Đường đường là chủ tịch thành phố, vậy mà lại khom người cúi đầu trước một tên vệ sĩ, thậm chí còn gọi anh một cách tôn kính là “cậu Diệp”.
Mẹ kiếp, lẽ nào thẳng cha này thật sự là “vệ sĩ sát thủ” sao?
Trời đất ơi, chỉ là một buổi tiệc nho nhỏ mà thôi, sao lại thu hút cả loại nhân vật lợi hại ở mức độ này cơ chứ! Từ Lam Khiết ngu người, đôi mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền Tân, trong lòng run rẩy điên cuồng.
Huyền Tần… Huyền Tần… quả nhiên không khiến mình thất vọng!
Anh thật sự biết chủ tịch Hàn!
Rốt cuộc thì anh đã quen biết chủ tịch Hàn thế nào, và từ khi nào, tại sao mình lại chẳng biết gì hết!
Diệp Huyền Tân, đến cùng thì trên người anh còn bao nhiêu bí mật đang giấu em nữa Người có phản ứng lớn nhất ở đó không phải ai khác ngoài Từ Nam Huyên. Đến bây giờ cô vẫn không dám tin, thẳng bám váy đàn bà bị cô xem thường nhất, lại…tịch… thành… phố! Hơn nữa không chỉ quen biết đơn giản thôi đâu, mà người ta còn cung kính với anh đến vậy!