Mục lục
Chiến Thần Phong Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên kia!

Răng Hô muốn xông lên cản lại nhưng mọi chuyện đã không kịp nữa rồi.

Chưa đầy năm phút, hàng trăm tên đàn em của anh ta đã bị đánh ngã trên mặt đất, nằm tràn lan rên rỉ khắp nơi.

Thuộc họ của Vương Minh đều là những người có sức mạnh vô cùng lớn, đám người này chẳng là gì so với họ cả.

Lúc này, Vương Minh và Tử Hàm mới bước xuống xe.

Răng Hô vội vàng chạy tới quỳ sụp xuống trước mặt hai người họ.

“Hai vị đại ca, là tôi không dạy bảo tốt đàn em để mạo phạm đến hai vị, là tôi đáng chết.”

“Đều do tên đáng chết Diệp Huyền Tần, anh ta khiến đàn em của tôi hiểu lầm nên chúng mới phải ra tay.”

“Hoàn toàn là trách nhiệm của Diệp Huyền Tần, hai vị yên tâm hôm nay tôi sẽ thay hai vị dạy cho anh ta một bài học.”

Vương Minh và Tử Hàm chẳng thèm liếc mắt nhìn Răng Hô một cái mà đi thẳng tới phía Diệp Huyền Tần.

Bọn họ không rảnh mà đi tiếp chuyện với đám lâu la này.

Sẽ có thuộc hạ cho bọn chúng một bài học.

Thấy hai người đi về phía Diệp Huyền Tần, ai nấy đều cho rằng hai người họ muốn dạy dỗ Diệp Huyền Tần.

Nhưng chuyện sau đó lại khiến mọi người ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm.

Vương Minh cười ha hả nhìn Diệp Huyền Tần nói: “Nghe danh cậu tuổi trẻ mà tài cao, văn võ song toàn, đa mưu túc trí từ lâu, hôm nay gặp được, quả không hổ như lời đồn.”

Tuy rằng trong lòng Diệp Huyền Tần rất xem thường hai người suốt ngày chỉ biết núp trong bóng tối giở trò cáo già này nhưng ngoài mặt anh vẫn tươi cười, lễ phép đáp: “Hai vị quá khen rồi.”

“Thật ra tôi cũng ngưỡng mộ hai vị đã lâu, muốn tới gặp gỡ một lần, không ngờ hai vị lại tự mình tới đây.”

“Mời ngồi, mời ngồi.”

Vương Minh nhìn đám đàn em của Răng Hô bên ngoài, rồi lại nhìn mọi người trong phòng rồi nó: “Xem ra cậu còn có chuyện phải làm, vậy trước hết xử lý công chuyện cho xong đã rồi bàn chuyện của chúng ta sau.”

Diệp Huyền Tần gật đầu sau đó đi tới phía Răng Hô.

Lúc này, Răng Hô quả thật bị dọa tới phát điên rồi.

Mẹ nó chứ, sao Diệp Huyền Tần có thể nói chuyện vui vẻ như thế cùng Vương Minh và Tử Hàm.

Tên khốn kiếp này không ngờ lại có thân phận lớn như vậy ở thế giới ngầm.

Rõ ràng là lợi hại như vậy nhưng lại lái một chiếc xe cũ nát, không ăn diện cũng chẳng chơi bời, không một chút chút khoa trương… Quá sức kỳ lạ.

Diệp Huyền Tần liếc mắt nhìn đám đàn em của Răng Hô một cái, giận dữ nói: “Vừa rồi tên nào sỉ nhục chị Nhã Mẫn của tôi, tự vả miệng mình một trăm lần!”

“Vừa đánh thật mạnh vừa đếm số, khi nào xong mới thôi!”

Đám đàn em còn có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể ngậm ngùi mà tuân lệnh thôi.

Răng Hô đáng chết, rốt cuộc lần này anh ta động phải thần thánh phương nào vậy chứ, dựa vào đâu mà bắt bọn họ gánh hậu quả thay anh ta.

Cả đám khó khăn bò dậy, tự dùng tay vả miệng mình.

Hàng trăm người đồng loạt tự vả miệng mình, cảnh tượng quả thật có thể ghi danh kỷ lục Guinness thế giới.

Diệp Huyền Tần lại nhìn về phía Răng Hô.

Răng Hô như phát điên, vội vàng quỳ xuống xin tha: “Anh Diệp Huyền Tần, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, dám trêu chọc anh, là tôi đáng chết.”

“Cầu xin anh tha cho tôi một lần, xin anh tha cho tôi một lần.”

Diệp Huyền Tần thở dài: “Vốn dĩ tôi chỉ muốn chặt đứt tay anh rồi cho qua chuyện.”

“Nhưng anh tuyệt đối không nên sỉ nhục chị Nhã Mẫn như vậy.”

“Vậy nên tôi phạt anh tự nhổ răng và phế đi một bàn tay của chính mình.”

Hả?

Vẻ mặt Răng Hô tối sầm như đám tro tàn.

Nhổ răng, chặt tay.

Chuyện này… Thật sự là quá tàn nhẫn.

Diệp Huyền Tần nói: “Sao hả? Không đồng ý? Không đồng ý thì chuẩn bị chết đi!”

Răng Hô vội vàng nói: “Đồng ý, đồng ý,… Tôi sẽ tới xe lấy đồ nghề.”

Nói rồi Răng Hô chạy ngay tới xe.

Tinh Tinh Tinh!

Lại một chiếc xe khác bóp còi inh ỏi dừng trước cửa.

Là một chiếc xe BMW màu đỏ, tiêu chuẩn của phụ nữ giàu có.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK