Lấy điểm yếu của mình so đấu với người khác điểm mạnh, vậy hiển nhiên là anh ta sẽ thua.
Diệp Huyền Tân: “Đi, về rồi uống thuốc.”
Bạch vô thường: “Ha ha, hôm nay chúng ta uống cái “lang bối vi gian”.
Hắc vô thường: “Câm miệng, không biết dùng thành ngữ thì đừng dùng lung tung.”
Bên trong khu nhà cao cấp “Hoàng Cung”, Ông cụ Kiều đang dạy dỗ nhóm sói hoang siberia.
Ông ta rất hài lòng nhóm sói hoang này, lòng dạ độc ác, hung mãnh không sợ, thậm chí vì một miếng ăn, không tiếc tự giết lẫn nhau.
So với bất cứ loại chó nào mà ông ta từng nuôi còn hung mãnh hơn.
Dạy dỗ mệt mỏi, Ông cụ Kiều ngồi xuống, uống hớp trà: “Phi Long, bên Âu Dương Ti Mệnh kia có tìn tức gì không?”
Phi Long cười nói: “Tạm thời vẫn chưa có. Nói không chừng Âu Dương Ti Mệnh muốn tự mình nói với ngài tin tức tốt, và đang trên đường chiến thắng trở về đấy.”
Ông cụ Kiều mỉm cười gật đầu: “Ừ”
“Lần này Âu Dương Tỉ Mệnh điều động hai tên sát khí lớn là Hắc Bạch vô thường, chắc có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu”
“Thực lực hai người tôi đã từng tận mắt nhìn thấy, dù là chiến với tông sư bình thường thì cũng có phần thắng”
“Mặc dù tôi là một tông sư đứng đầu, nhưng cũng không nằm chắc có thể bắt hai người đó lại trong mười chiêu”
Phi Long lấy lòng nói: “Ông cụ Kiều, hai người bọn họ không thể so sánh với ngài.”
“Dù sao thì hai người bọn họ liên thủ, sẽ làm ra hiệu quả một cộng một lớn hơn hai Giả thiết chia rẽ ra thì chắc chắn không chỉ đơn giản là thực lực giảm phân nửa đâu.”
Ông cụ Kiều thở sâu: “Giả thiết này của ông căn bản không thành lập, bởi vì tôi chưa bao giờ thấy hai người tách ra.”
Đang nói, điện thoại Phi Long vang lên.
Phi Long: “Là Âu Dương Tỉ Mệnh gọi tới.”
Ông cụ Kiều: “Nghe máy đi.”
Phi Long nghe máy.
Âu Dương Tỉ Mệnh thở dài nói không ra hơi: “Ông cụ Kiều, chuyện không ổn rồi.”
Tim Ông cụ Kiều giật thót: “Sao vậy?”
Âu Dương Tỉ Mệnh: “Hắc Bạch Vô.
Thường biết Diệp Huyền Tân, bọn họ cúi đầu xưng thần với anh ta.”
“Nhiệm vụ lần này, không đánh mà lại thua!”
Cái gì!
Tay Ông cụ Kiều run lên, chén trà rơi trên mặt đất, bể nát.
Không ngờ Hắc Bạch vô thường vậy mà biết Diệp Huyền Tân, hơn nữa còn cúi đầu xưng thần với anh ta!
Cái tên Diệp Huyền Tân này, rốt cuộc con mẹ nó là lai lịch ra sao mà có thể khiến cho “
Đại Tông Sư Thứ mười một ” thần phục!
Chỉ là một kẻ thương nhân tỉnh Hà Sơn?
Nói đùa, quỷ cũng không tin!
“Chủ nhân” Chết tiệt, rốt cuộc đã sắp xếp cho ông đây một kẻ địch như thế nào hả.
Trong nháy mắt, Ông cụ Kiều giống như: già nua thêm mười mấy tuổi, ngồi phịch ở trên ghế, uể oải.
Hiện tại, Triệu Công Minh thảm bại, Thái Bảo mười ba bị giết, Mã Như Long làm phản, không khống chế được Bàn Khẩu bí mật Hắc Bạch vô thường cũng gia nhập trận doanh của địch nhân,dưới tay Ông cụ Kiều đã không có người nào có thể dùng, Một luồng cảm giác uy hiếp cực lớn đã kéo tới!
Điện thoại Phi Long lại vang lên.
Hắn cẩn thận từng li từng tí nhìn Ông cụ Kiều, rồi sau đó lui ra ngoài nghe.
Một lát sau, anh ta lại đi tới, nghiêm túc hơn rất nhiều.
“Điện thoại của ai.” Nhận ra vẻ Long thay đổi, Ông cụ Kiều đã biết cuộc điện thoại này có vấn đề.
Phi Long e dè nói: “Là giới kinh doanh giới chính trị, cùng với thế lực trong thế giới ngầm phụ thuộc vào ngài gọi điện thoại tới hỏi thăm rẵng ngài chuẩn bị ứng đối đợt tai họa lớn này như thế nào.”
“Nghe ý của bọn họ, giống như bọn họ cảm thấy người đã dùng hết át chủ bài, không thể xoay chuyển trời đất rồi, đều có vẻ muốn đi xa khỏi đỉnh núi ngài đứng, thậm chí định chuyển sang tìm đến Diệp Huyền Tân.”
Ông cụ Kiều cười lạnh lùng: “Át chủ bài đã dùng hết? Ha ha, át chủ bài chính thức của tôi, chính là bản thân tôi!”
Ông ta bỗng nhúc nhích cổ tay: “Thời gian quá dài không ra tay, nắm đấm cũng có chút ngứa.”
“Phi Long, ngay từ đầu anh nói rất đúng, nên để tôi tự mình ra mặt đối phó Diệp Huyền Tần”
Phi Long cực kỳ vui mừng: “Ông cụ Kiều, ngài giữ vị trí cao qúy và xếp hạng thứ hai trên bảng tông sư Đại Hạ. Nếu ngài ra tay, nhất định có thể ngăn cơn sóng dữ, thay đổi Càn Khôn”“