Mục lục
Chiến Thần Phong Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bảo vệ cười lạnh: “Ha ha, cũng bởi vì hai người là bố mẹ của cô dâu nên mới không cho vào”

“Vì sao chứ?” Đôi vợ chồng già khó hiểu.

Bảo vệ nói: “Chú rể cậu Mộ là ai? Đây chính là cậu chủ nhà họ Mộ – một trong bốn gia đình giàu có quyền thế ở thủ đô”

“Khách khứa ở đây cũng đều là nhân vật lớn có mặt mũi”

“Nếu để cho khách khứa biết vợ của cậu Mộ có gia đình nghèo khó, bố mẹ là dân đen nhặt ve chai, cậu Mộ biết để mặt mũi ở nơi nào chứ? Còn không phải khiến người ta cười đến rụng răng sao”

“Hơn nữa, cho dù hai người không nghĩ đến cậu Mộ, cũng phải nghĩ đến con gái của mình chứ”

“Hai người đi vào ngoại trừ khiến cô dâu chú rể mất mặt, còn có thể làm được gì “Thế nhưng..” Hai ông bà vẫn không cam tâm, còn muốn nói gì nữa.

“Đây là mệnh lệnh của cậu Mội” Bảo vệ không kiên nhẫn được nữa: “Cút nhanh lên, nếu không tôi ra tay thật đấy”

Đôi vợ chồng già rơi lệ lã chã, thở dài chuẩn bị rời đi.

Cái gì!

Diệp Huyền Tân và Độc Lang đã sớm hóa đá tại chỗ!

Đôi vợ chồng già trước mặt này là bố mẹ của Sát Lang và Ngô Ngọc Tâm!

Ngày cưới của con gái, chú rể sợ bố vợ mẹ vợ làm mình mặt, chặn hai người ở ngoài cửa, không cho đi vào!

Vớ vẩn!

Hoang đường!

Làm trò cười cho thiên hạt “Anh, em muốn giết người!” Độc Lang nghiến răng ken két.

“Nhịn thêm đi” Diệp Huyền Tân cũng cố gắng khống chế cảm xúc: “Trừng to mắt ra để thấy rõ ràng, rốt cuộc bố mẹ chúng ta bị bắt nạt đến trình độ nào, lập thước đo ở trong lòng”

“Như thế lúc trả thù mới có thể có chừng mực! Hai ông bà bị oan ức, chúng †a phải trả lại không thiếu một phân nào”

Đậu mát Độc Lang cắn chặt hàm răng, cố gắng khống chế để mình không ra tay.

Lúc này, một nhân viên phục vụ đi ra.

Một tay cô ta xách một cái thùng rác, tay kia cầm hai cái bánh.

“Ê, hai ông bà kia, có ăn bánh cưới của con gái không” Cô ta hỏi.

Truyền thống của ngõ tám là cô dâu sẽ tự tay nướng bánh cưới cho nhà mẹ đẻ, người nhà mẹ đẻ ăn bánh cưới, ngụ ý là cô dâu có thể được hoan nghênh tại nhà chồng, không bị bắt nạt.

Không ăn là điềm xấu.

Đương nhiên hai ông bà liền gật đầu: “Ăn”

Phục vụ đưa bánh cưới đến.

Kết quả cô ta “không cầm chắc”, bánh cưới liền rơi vào trong thùng rác, ngâm trong nước rửa bát.

Phục vụ cười đùa cợt nhả vớt bánh cưới ra, nói: “Ôi, xin lỗi, làm rơi bánh cưới vào trong nước rửa bát rồi”

“Hai người còn ăn nữa không? Nếu không ăn tôi sẽ coi thành rác rưởi vứt đi đấy”

“Cô..” Hai ông bà lão cảm thấy cực kỳ nhục nhã.

Đồ đần cũng nhìn ra được, cô ta cố ý ném bánh cưới vào thùng rác.

Phục vụ: “Cô cái gì mà cô? Rốt cuộc có ăn hay không? Không ăn, cô dâu sẽ bị bắt nạt ở nhà chồng, không có địa vị đấy”

Vì để lấy may mắn cho con gái, hai ông bà cắn răng một cái, vẫn nhận lấy bánh cưới.

Thấy bọn họ muốn ăn, Diệp Huyền Tân không thể nhịn được nữa, lập tức bước nhanh về phía trước, cản hai ông bà lại: “Bác trai bác gái, bánh cưới này bị rơi vào nước rửa bát rồi, không thể ăn”

Hai ông bà cảm động nhìn Diệp Huyền Tần: “Chàng trai, cảm ơn ý tốt của cậu”

“Chúng tôi chỉ ăn một miếng tượng trưng, lấy may mắn cho con gái là được, sẽ không ăn hết đâu”

“Không thể ăn” Diệp Huyền Tân kiên quyết lấy lại bánh cưới, ném sang một bên: “Muốn ăn, chúng ta sẽ vào bên trong ăn”

Phục vụ giận tím mặt: “Tên khốn kia, mẹ nó anh là ai vậy, muốn xen vào việc của người khác sao!”

“Cút nhanh lên!”

Diệp Huyền Tân độc ác trừng cô ta một cái.

Phục vụ cảm thấy lạnh cả người, không khỏi lùi lại hai bước.

“Mấy người chiêu đãi bố mẹ của cô dâu như vậy sao? Khách sạn kiểu này, không mở cũng được!”

Phục vụ chế nhạo: “Phụt, anh lại chui từ xó nào ra thế?”

“Khách sạn này là sản nghiệp của nhà họ Mộ – một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô, một tên dân đen như anh nói đóng thì phải đóng sao? Nực cười!”

Bảo vệ cũng không nhịn được đi tới, ậy bảo vệ trong tay rung đùng đùng: “Mẹ kiếp, mày cút nhanh lên”

“Nếu không, bây giờ ông đây sẽ đập chết mày đấy…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK