Cũng lắm thì, cúi đầu với Kiều Gia thôi.
Ôi, phụ nữ, muốn tự mình xây dựng một bầu trời riêng, thật rất là khó khăn.
Đường quốc lộ 403, giao điểm giữa tỉnh Đông Tam và tỉnh Hà Sơn.
Thái Bảo mười hai đang dẫn người của mình đến chặn ngã tư, những người liên quan và thực lực của Diệp Huyền Tân không được phép nhập cảnh.
Ở nơi xa xa, Thái Bảo mười hai cảm thấy đối diện có một chiếc xe có chút quen đang chạy đến.
Anh ta kinh ngạc nói Mai, ngăn cô ta lại.”
Mọi người ngay lập tức thiết lập chướng ngại vật, vì muốn ổn thỏa thậm chí còn chắn ngang một chiếc xe, không cho đối phương Là xe của Dương qua.
Dương Mai đã quyết định cúi đầu trước.
Kiều Gia, đương nhiên không có dự định xong qua.
Cô ta dừng xe ngày trước rào chẩn, bước xuống xe: “Tôi là Dương Mai, là cô gái mà Kiều Gia vẫn luôn tìm kiếm.
“Làm phiền các người dẫn tôi đi gặp Kiều Gia đi”
Thái Bảo mười hai ngẩn ra cười lạnh: “Sớm nghĩ thông có phải đỡ hơn không, cứ phải khiến mọi chuyện trở nên rối rằm”
“Đi thôi, lên xe, chúng tôi dẫn cô đi gặp Kiều Gia.”
Dương Mai leo lên xe, Thái Bảo mười hai lập tức gọi điện thoại cho Thái Bảo mười ba: “Mười ba, vẫn còn đang tìm kiếm Dương Mai đó à, tìm thấy chưa?”
Mười ba: “Mẹ nó, ả đàn bà đó có thể không ở tỉnh Đông Tam, tôi đi tìm khắp nơi cũng không tìm thấy”
Mười hai: “Không cần tìm nữa rồi, ông đây đã giúp cậu hoàn thành xong nhiệm vụ rồi, hiện tại người đang trên xe của tôi”
Thái Bảo mười ba: “Chu cha, con đàn ba chết tiệt đó ở đâu vậy, làm cho ông đây kiếm loạn lên hết, gặp được con nhỏ đó ông ấy đây phải đánh cho cô ta một trận mới được.”
Chuyện Dương Mai tự chui đầu vào lưới, Diệp Huyền Tân không hề hay biết chuyện này, vẫn đang tiến hành theo kế hoạch của mình.
Anh để cho Phạm Thúy Lan tìm đến mười sát thủ tinh anh từ Tập đoàn sát thủ Tử Dạ.
Diệp Huyền Tân híp mắt lại đối mặt với mười người sát thủ nói: “Bắt giữ Thái Bảo.
Mười Ba, không được kinh động đến người khác, nắm chắc bao nhiêu phần thắng?”
Phạm Thúy Lan nói: “Đại khái là nắm chắc năm phần.”
Diệp Huyền Tân: “Nếu như là ám sát thì sao?”
Phạm Thúy Lan: “Trăm phần trăm.”
Diệp Huyền Tân: “Vậy thôi trực tiếp ám sát đi, tránh gây thêm rắc rối.”
“Đợi một lát” Phạm Thúy Lan gọi Diệp Huyền Tân lại Diệp Huyền Tân: “Còn có chuyện gì?”
Phạm Thúy Lan: “Trước kia Thái Bảo một đã từng là một võ sĩ quyền anh ngầm. Anh ta đã vô địch quyền anh ngầm trong bảy năm liên tiếp, thực lực của anh ta rất mạnh, tôi không hoàn toàn năm chắc sẽ ám sát được anh ta.”
Diệp Huyền Tân hoạt động chút cổ: “Dù sao tôi cũng rảnh không có chuyện gì làm, để tôi thay cô đi giải quyết Thái Bảo một, những Thái Bảo khác giao cho mấy người, không vấn đề rồi đúng không”
Phạm Thúy Lan gật đầu một cái.
Diệp Huyền Tân xoay người lại muốn đi.
“Đợi một chút” Phạm Thúy Lan gọi anh dừng lại.
Diệp Huyền Tân có chút không nhịn được nói: “Có gì mau nói hết ra đi”
Phạm Thúy Lan: “Thù lao thì sao? Anh vẫn chưa nói đến thù lao? Không cho tiền muốn chúng tôi làm việc cho anh, năm mơ đi”
Diệp Huyền Tân hơi suy tư, nói: “Một cái lỗ tai ba mươi lăm tỷ, sau khi chuyện thành công tìm tôi lấy thù lao.”
Mọi sát thủ tim đập thình thịch.
Một cái tai ba mươi lăm tỷ, cũng chính là nói ám sát một thái bảo, có thể lấy được bảy mươi tỷ… người anh em này thật sự là một người giàu có!
Nên biết là, giá ám sát của Thái Bảo.
Mười Ba cũng chỉ khoảng mười bảy tỷ thôi!
Ông chủ Diệp có phí bảo hiểm gấp bốn đến năm lần.
Phạm Thúy Lan lẩm bẩm một câu: “Tên keo kiệt”
Nhóm sát thủ: “…”
Keo kiệt?
Là chúng tôi nghe lầm sao, hay là chúng tôi kém hiểu biết.
Đều không phải, là do Phạm Thúy Lan nói quá lên.
Sau khi Diệp Huyền Tần cầm lấy tài liệu của Thái Bảo một, bèn vội vàng xuất phát.
Mục tiêu: Khách sạn Ông Hoàng Mã Như Long không phát lương cho Thái Bảo Mười Ba.
Gã trực tiếp cho Thập Tam Thái Báo mỗi người một phần tài sản, sản nghiệp thu vào coi như sung vào tiền lương cơ bản.
Khách sạn Ông Hoàng, là sản nghiệp mà Mã Như Long cho Thái Bảo một.