Diệp Huyền Tàn nhìn quản lý Yến Thanh nói: “Đi gọi hết nhân viên vào đây gặp bà chủ mới”
Các nhân viên nhất đinh phải biết mặt Từ Lam Khiết để tranh truyện nhân viên không biết mặt mà suýt đánh ông chủ như ngày hôm nay.
Yến Thanh lập tức gọi hơn trăm nhân viên vào.
Mọi người đều củi người kinh cần chào: “Xin chào bà chủ.” Từ Lam Khiết hết khóc lại cưới: “Sau này mọi người không cần phải nghiêm túc như vậy đầu Khoan đā, người này là… Tiểu Ngô”
Từ Lam Khiết bắt gặp được một hình bóng quen thuộc trong hàng trăm người nhân viên: Tiểu Ngó là nhân viên giao hang của Mỹ Đoàn đã từng giao đồ ăn cho cô.
Trước đây môi khi có bận đến mức quên ăn thì Tiểu Ngô luôn đến đúng giờ giao đó ăn cho có, nhưng có chưa bao giờ đặt đô cá.
Có hỏi Tiểu Ngó là ai đã đặt đő ăn cho có, nhưng Tiểu Ngô thường xuyên bảo răng anh ta cũng không biết.
Từ Lam Khiết chí nghĩ rang là Trinh Hạ Vũ đặt đồ cho mình, cho nên có cũng không bận tâm nữa.
Bây giớ khi nhin thấy người nhán viên kia xuất hiện ở nhà hãng này, có mới nhận ra mọi chuyện chác chân không đơn gián như vậy
Tiểu Ngô bước lên, cười “Chão cô Từ.
Từ Lam Khiết to mo hót “Không phải anh là nhân viên giao hàng của Mỹ Đoàn sao? Sao anh lại ở nhà hàng này? Không lẽ anh làm hai việc cùng một lúc?”
Tiểu Ngô cười nói: “Cô Từ, cô hiểu lầm rồi, thực ra tôi không phải là nhân viên giao hàng gì cả, tôi chính là nhân viên của nhà hàng này” “Trước đây ngài Diệp mua nhà hàng này chính là để phục vụ bữa sáng cho cô.” “Từ đó, tôi đã luôn đảm nhận nhiệm vụ giao đồ ăn cho cô.”
“Mỗi khi cô bỏ bữa sáng, tôi sẽ trở thành nhân viên giao hàng và đúng giờ sẽ giao đồ ăn tới cho cô.” Từ Lam Khiết nghe xong, cô lại khóc vì vui sướng.
Từ trước đến nay, Từ Lam Khiết vẫn luôn oán giận Diệp Huyền Tân, trách anh không quan tâm đến cô.
Bản thân cô thường xuyên quá bận rộn, không để ý đến việc ăn cơm, Diệp Huyền Tân cũng chưa bao giờ hỏi han, thậm chỉ một câu dặn dò cũng không.
Bây giờ cô mới nhận ra là mình đã trách nhầm anh rồi.
Thì ra anh vẫn luôn quan tâm đến vấn đề ăn uống của cô, thậm chí còn không tiếc tiền mà mua hẳn nhà hàng Michelin. Diệp Huyền Tân nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: “Ngoan nào Lam Khiết, đừng khóc nữa, để các nhân viên cười cho”
Từ Lam Khiết đau lòng nói: “Huyền Tân, em đã trách nhầm anh rồi, em luôn nghĩ rằng anh không quan tâm đến em.” “Vậy mà anh lại thương em như thế, tại sao anh không nói cho em biết sớm hơn.”
Diệp Huyền Tân cười nói: “Anh là chồng của em mà, quan tâm em là trách nhiệm của anh, cần gì phải nói cho em biết chứ.” “Anh không giống với một số người chỉ biết nói suông, thề non hẹn biển sẽ tặng cái này cái nọ cho người ta xong cuối cùng chả tặng được gì.”
Thiếu Mã Gia ngay lập tức ngượng chín mặt, anh ta biết là Diệp Huyền Tân đang nói bóng nói gió mình.
Diệp Huyền Tân nói với các nhân viên: “Đưoc rồi, mọi người quay về làm việc đi.” “Sau này như thường lệ, Tieu Ngô sẽ phu trách nhiệm vụ giao đồ ăn cho Lam Khiết.” “Không thành vấn đề” Tiểu Ngô vui vẻ nhận lời.
Mọi người đều quay trở lại làm việc.
Quản lý Yen Thanh trở về phòng, một lần nữa cô ta lại khóc òa lên.
Diệp Huyền Tân càng đối xử tốt với Từ Lam Khiết bao nhiêu thì trong lòng cô ta càng cảm thấy hối hận bấy nhiêu. Lúc này cô ta hối hận đến mức muốn chết đi cho rồi!
Nếu như, lúc đó bản thân cô ta không ghét bỏ Diệp Huyền Tân, không rời xa anh, thì bây giờ bản thân đã trở thành bà chủ của nhà hàng này rồi!
Cuối cùng Từ Lam Khiết đối món nồi sắt hầm quả cân của Thiếu Mã Gia thành một món ăn đầy tinh xảo.
Chẳng qua, Thiếu Mã Gia đã không còn tâm trạng để mà ăn uống.
Anh ta đã bỏ ra một số tiến lớn bao cá nhà hàng này, mục đích là gì, dĩ nhiên là để làm nhục Diệp Huyền Tân, lấy lòng Từ Nam Huyên, giành được mỹ nữ về tay mình.
Nhưng hiện tại, anh ta chẳng những không làm nhục được Diệp Huyền Tân, mà còn giúp anh tán gái thành công.
Ngược lại bản thân anh ta còn bị chịu sự sỉ nhục.
Anh ta không nuốt trôi được cục tức này.
Từ Nam Huyên nhìn Từ Lam Khiết cảm động mà cô càng thêm bất mãn: “Lam Khiết, em cũng đừng xúc động quá.” “Em cũng không nghĩ thử xem, anh ta là một tên đàn ông ăn bám, anh ta lấy đầu ra số tiền lớn như vậy để mua nhà hàng chứ. Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn anh ta đã lấy vốn của công ty em để mua nhà hàng này rồi” “Cầm tiền của em đi mua quà, rồi lại tặng cho em, chả còn ý nghĩa gì nữa”