Mấy người Bánh Nướng sau khi đi vào liền tùy tùy tiện tiện ngồi xuống, tự rót nước uống luôn.
Xem ra Hiệu Trưởng có quan hệ có gần gũi với bọn họ.
Bánh Nướng dò hỏi: “Chị ba, chị đuổi Diệp Niệm Quân chưa?”
Hiệu Trưởng gật đầu: “Ừm, đuổi.. đuổi.”
Bánh Nướng nhíu mày: “Chị ba, sao mặt chị lại trắng thế?” Hiệu Trưởng nói: “À, không có gì, hình như là bị cảm.” Bánh Nướng tỉnh ngộ ra: “Ra là thế.”
“Được rồi, tin tức gia đình Diệp Niệm Quân đâu, chị nói tôi nghe đi.”
Hiệu trưởng tay chân luống cuống kéo ngăn bàn ra.
Bánh Nướng: “Chị ba, chị có nói với phụ huynh Diệp Niệm Quân về chuyện tập võ không?”
“Gia đình nó phản ứng thế nào với chuyện này?”
Hiệu trưởng nói: “Không từ chối cũng chẳng đồng ý.”
Bánh Nướng: “Ừm. Quan tâm bọn chúng có đồng ý hay không làm gì. Đã bị phái Cổ Mộ chúng ta nhìn trúng thì không đồng ý cũng phải đồng ý”
“Chị ba, không tìm được thêm tin tức nào của nhà Diệp Niệm Quân à?”
Hiệu trưởng gần như sụp đổ, không phải là tôi không tìm được mà là tôi không dám lấy ra cơ.
Bây giờ người ta đang đứng ngay sau tôi cầm súng chỉ vào người tôi, tôi mà làm lộ ra một tin tức của người ta, người ta giết tôi chết thì phải làm sao bây giờ?
Nhìn phản ứng lạ kỳ của hiệu trưởng, cuối cùng thì Bánh Nướng nhận ra có cái gì đó sai sai.
Anh ta đi điều tra xung quanh, sau đó ánh mắt lại rơi vào Diệp Huyền Tần đang ẩn thân ngay rèm cửa sổ.
Bánh Nướng quá sợ hãi, vội vàng nói: “Chị ba, tôi chợt nhớ ra tôi có một cuộc họp quan trọng.”
“Tôi sẽ quay lại sau.”
Nói xong anh ta xoay người định đi.
“Đứng lại!” Diệp Huyền Tần cuối cùng cũng hiện thân.
Nhìn thấy Diệp Huyền Tần, mấy người Bánh Nướng ai nấy cũng hoảng sợ.
"Sao lại là anh?”
Hiệu trưởng ngẩn người ra, không ngờ bọn họ lại quen biết.
Diệp Huyền Tần cười lạnh nói: “Mấy người muốn đuổi học con gái tôi, chẳng lẽ tôi không tới hỏi ra lẽ à?”
“Con gái anh?” Bánh Nướng không hiểu được nói: “Đừng nói là Diệp Niệm Quân là con gái anh nha?”
Diệp Huyền Tần: “Nó là con gái tôi đấy.”
Mấy người Bánh Nướng lập tức hoảng loạn, nhưng mà Bánh Nướng cũng nhanh chóng bình tĩnh.
“Ha ha, ngài Diệp, xin chúc mừng xin chúc mừng.”
Lần này đến lượt Diệp Huyền Tần mơ hồ: “Có gì mà phải vui?”
Bánh Nướng nói: “Con gái anh được phái Cổ Mộ chọn trúng để trở thành đệ tử chính thức phái Cổ Mộ, vậy mà là không vui hả?”
Diệp Huyền Tần hỏi: “Làm đệ tử chính thức của phái Cổ Mộ thì có gì tốt chứ?"
Bánh Nướng kiêu ngạo nói: “Tốt lắm đấy.”
“Trở thành đệ tử chính thức của phái Cổ Mộ là có thể học được võ thuật truyền thừa chính gốc của phái Cổ Mộ.”
“Không hề thu học phí các anh, thậm chí là sẽ miễn phí ăn, mặc, ở, đi lại, còn có tiền tiêu vặt nữa."
“Đương nhiên là mấy thứ này cũng chẳng đáng bao nhiêu.”
“Mai sau con anh mà trưởng thành thì nó sẽ trở thành võ giả, phái Cổ Mộ sẽ dẫn cô bé đi tham gia kỳ thi võ thuật truyền thống.”
“Sau khi qua được kỳ thi võ thuật truyền thống, cô bé sẽ trở thành rồng phượng trong loài người, thậm chí là sẽ sống dưới một người, trên vạn người.”
“Đây là cơ hội nghìn năm có một đó, hy vọng anh có thể nắm chặt lấy”
Lời nói của Bánh Nướng lại đổ thêm dầu vào lửa giận của Diệp Huyền Tần. Phái Cổ Mộ giỏi mấy việc tính toán này đấy.
Bọn họ một bên tìm kiếm võ giả xã hội, để người phái Cổ Mộ đi thi, rồi để người phái Cổ Mộ giữ chức cao trong quân đội.
Một bên thì thu nạp luyện võ các hạt giống tốt, rót một dòng máu mới vào phái Cổ Mộ. Phía trên thì có quyền quý che chở, phía dưới thì có thiên tài võ làm chỗ dựa, phái Cổ Mộ mà không lớn mạnh hơn thì mới là lạ đấy.
Hèn chi mấy năm nay thiên tài võ thuật của Đại Hạ ngày càng ít, tất cả đều bị phái Cổ Mộ ôm lấy hết rồi.