Bảo vệ nhấc chiếc bao tải lên, dốc thứ bên trong ra. Đây là một “con người” sớm đã bị dập nát xương thịt thành nhiều mảnh, mặt mũi hình dạng đã bị huỷ hoại hoàn toàn. Đầu của người này cũng nát bét, khô quất lại, ngũ quan méo mó, thế nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nhận ra đây là em trai của Chung Thanh, Chung Chí Minh.
Đúng là anh ta đã trở về!
“AI” Chung Thanh hét lên thảm thiết một tiếng, toàn thân mềm nhũn, sắp ngã thẳng xuống mặt hồ nước.
May mà có người ở kịp thời đỡ lấy cô ta.
Một hồi lâu sau, Chung Thanh cuối cùng mới hoàn hồn lại. Người phụ nữ mạnh mẽ trước giờ luôn mang vẻ mặt như trông thấy núi Thái Sơn sụp xuống cũng không đổi sắc, lúc.
này cuối cùng cũng phải suy sụp Hai mắt cô ta ửng đỏ, đau đớn đứt ruột đứt gan giận dữ gào thét: “Diệp Huyền Tần, chắc chắn là tên họ Diệp đó gây ra. Bà đây phải khiến mày chết không tử tế, khiến mày tuyệt đường con cháu!”
Diệp Huyền Tân đến chuyện chôn sống Mộ Quân Thiếu còn làm được thì ném chết một người đương nhiên đâu có là gì.
“Thảm quá, thiếu gia Chung thật sự là thảm quá” Bên ngoài cửa vang lên một âm thanh già nua.
Mọi người nhìn theo hướng âm thanh phát ra, phát hiện một ông già không biết từ khi nào đã bước vào. Ánh mắt Chung Thanh giận dữ: “Ông lại là ai? Đến xem trò cười của nhà họ Chung tôi đấy à? Ông có tin tôi sẽ khiến ông còn thảm hơn em trai tôi không.”
Ông lão khẽ cười: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là, kẻ thù của tôi là ai. Tôi nghĩ hai chúng ta chắc là có chung một kẻ thù”
Chung Thanh hít thở thật sâu, lúc này thái độ mới khá lên ít nhiều: “Phải xưng hô với ông thế nào?”
Ông lão đáp: “Cảm ơn người bạn đồng hành đã coi trọng, gọi tôi một tiếng Trùng Gia là được.”
Chung Thanh: “Trùng Gia, mời vào trong, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng”
Trên chiếc xe Buza L5, Diệp Huyền Tân đang kiểm duyệt tư liệu của Trương Kình.
Trương Kình, cậu ấm của nhà họ Trương, một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô, thực lực hùng hậu. Khu biệt thự cao cấp nhất ở thủ đô, khu dân cư Bích Hải Thiên, là do anh ta khai phá.
Trương Kình đã từng có thù hãn với Sát Lang. Sát Lang từ nước ngoài trở về thủ đô, vô tình gặp lại Trương Kình. Trương Kình nhân cơ hội trả thù, làm hại Sát Lang thêm lần nữa. Cái chết của Sát Lang có quan hệ trực tiếp với gã ta nhất.
Diệp Huyền Tân cất điện thoại: “Đi, đến khu biệt thự Bích Hải Thiên, gặp Trương Kình. Ngoài ra, tặng thêm cho gia đình Ngô Ngọc Tâm một căn biệt thự, đúng là nên đổi nhà của cô ấy rồi.”
Được!
Tham Lang chuyển hướng, đi về phía khu biệt thự Bích Hải Thiên.
Giữa đường, Sói Hoang gọi điện tới: “Anh, Ngô Ngọc Tâm đâu? Mấy hôm nay có ai đến tìm cô ấy gây phiền hà nữa không?”
Diệp Huyền Tân trách cứ: “Thứ thấy sắc quên bạn, chỉ nhớ có Ngô Ngọc Tâm, không nhớ tôi hả?”
Độc Lang: “Anh, anh có khoẻ không?”
Diệp Huyền Tân: “Cũng ổn”
Độc Lang: “Thế còn Ngô Ngọc Tâm đâu?”
Diệp Huyền Tầi ộc Lang, mấy hôm nay không có ai đến quấy nhiễu cậu chứ?”
Độc Lang: “Có chứ. Hôm nay nhà họ Mộ phái ba nhóm người tới muốn mang ông già kia đi chôn nhưng đã bị em đánh cho chạy mất. Nhưng mà, anh ơi, ông già này hôi rình lên rồi, ngạt chết em mất, không bằng bây giờ cho một mồi lửa thiêu trụi đi”
Diệp Huyền Tân: “Không được, có đôi lúc người chết còn có ích hơn người sống”
Cúp điện thoại, Tham Lang nhìn Diệp Huyền Tân, lại nhìn điện thoại, mặt đầy kinh ngạc: “Độc Lang và Ngô Ngọc Tâm..”
“Anh, anh nói thật cho em biết, Độc Lang có phải tình địch của em không?”
Diệp Huyền Tân: “Cậu mơ à? Tình địch của cậu không chỉ có Độc Lang mà còn có Sói Hoang nữa”
Tham Lang: ”..”
Cùng lúc đó, ở tổ quay phim tuyên truyền tập đoàn Diệp Linh, Từ Lam Khiết nói: “Mọi người đã chuẩn bị xong cả chưa?”
Mọi người: “Chuẩn bị xong rồi”
Từ Lam Khiết: “Đi thôi, đến khu biệt thự Bích Hải Thiên lấy cảnh! Mọi người đều nhớ nhé, khu biệt thự Bích Hải Thiên là khu dân cư cao cấp nhất ở thủ đô, đến đó phải tuyệt đối tuân thủ quy tắc, không được vứt rác bừa bãi, ồn ào lớn tiếng. Chúng tôi đã phải mất rất nhiều công sức mới cầu xin được sự đồng ý từ ông chủ của bọn họ, bằng lòng để chúng ta lấy cảnh đấy”
Mọi người cười: “Chị Khiết yên tâm, chúng tôi đều là những người có văn hoá mà”