Diệp Huyền Tân: “Không cần. Lặng lẽ vào làng, không cần bắn súng.”
Tham Lang: “…”
Chỉ huy Diệp bây giờ càng ngày càng có tác phong gần với dân thường.
Họ nhanh chóng đến nghĩa trang nơi Mộ Quân Thiếu bị chôn sống.
Người canh giữ “mộ của người sống” là Độc Lang hiện đang nằm trên ván quan tài và ngáy †o.
Diệp Huyền Tân đá hòn đá dưới chân mình trúng đầu của Độc Lang Độc Lang nhảy dựng lên như con cá chép, anh ta giữ chặt tấm ván quan tài vung loạn xung quanh: “Mẹ kiếp, tao chờ mày lâu lắm rồi, ông tay ngứa tay ngứa chân lắm rồi.
Tham Lang thấy vậy chỉ có thể thở dài: “Cuông ma chiến đấu đến chết vẫn không đổi”
Khi Độc Lang nhận ra Diệp Huyền Tân thì lập tức xấu hổ, mỉm cười: “Anh à, cuối cùng anh cũng đến ăn chết đây.”
“Đã ba ngày không có ai tới đánh nhau với em.”
Diệp Huyền Tân: “Ừ. Sắp tới sẽ có người tới bắt cóc chúng ta, nhớ kỹ là đừng cố gắng kháng cực, cứ để bọn họ trói lại.”
Độc Lang: “Em không muốn, tại sao chứ, em không phục.”
Diệp Huyền Tân: “Không phải cậu muốn đánh nhau sao? Chúng ta hãy đến hang ổ ở núi Mộc Thượng trước rồi mới đánh cũng chưa muộn.”
Độc Lang: “Sơn phỉ trên núi Mộc Thượng? Ha ha, đồng ý”
Cả ba ngồi trên mặt đất, Tham Lang lấy rượu ra để giết thời gian.
Cách đó không xa có mấy chục bóng đen đang lặng lẽ tiến lại đây.
Đúng là đám sơn phỉ trên núi Mộc Thượng.
Dẫn đầu chính là hai vũ khí mạnh nhất ẩu giấu trên núi Mộc Thượng, Vương Năm và Mã Sáu.
Dù cách một khoảng xa nhưng bọn họ đã ngửi thấy mùi xác chết nồng nặc.
Đó là xác của Mộ Quân Thiếu và ông cụ Mộ.
Vương Năm chửi rủa: “Mẹ kiếp, ở cạnh thi thể mà đám người này cũng có thể uống rượu được.”
Mã Sáu: “Có vẻ là một kẻ mạnh. Lát nữa làm việc phải cẩn thận. Nếu không được thì rút lui”
Vương Năm: “Tôi hiểu.”
Một nhóm người lặng lẽ vây quanh Diệp Huyền Tân rồi nhảy ra ngoài Vương Năm hét: “Diệp Huyền Tân là người nào? Đại đương gia có lời mời.”
Mấy người Diệp Huyền Tân vui mừng khôn xiết: cuối cùng cũng đến.
Diệp Huyền Tân đứng lên, nghiêm mặt nói: “Mấy người là ai?”
Vương Năm: “Sơn gia trên núi Mộc.
Thượng. Biết điều thì ngoan ngoãn hợp tác với bọn tao để tránh bị tổn thương da thịt.”
Diệp Huyền Tân: “Mơ đi”
Vương Năm đã cạn sạch kiên nhẫn: “Các anh em, mau xông lên”
Một nhóm người nhanh chóng thu hẹp vòng vây và lao lên Diệp Huyền Tân và hai người kia cũng lập tức đánh trả, hai bên đánh nhau tạo thành một khoảng hỗn độn.
Nhưng cuối cùng “hai tay khó đánh lại bốn chân”, đám người Diệp Huyền Tân vẫn bị đối thủ bắt lại.
Vương Năm cười đến điên cuồng: “Ha ha, chỉ có tí năng lực đó thôi sao? Tao chỉ mới thể hiện 70% sức mạnh của mình”
Mã Sáu cũng không khỏi dở khóc dở cười: “Nếu như tao dùng hết sức thì nhất định tao sẽ đánh chết ba người bọn mày.”
Vương Năm: “Cái gì mà Tứ Đại Sơn Thần với Bát Đại Kim Cương, đúng là một đám vô tích sự”
“Đi thôi, trở về báo cáo kết quả công việc.”
Tin tức về việc ba người Diệp Huyền Tân bị bắt nhanh chóng đến tai Chung Thanh và bà Mộ.
Triệu Bất Độ và Trương Đại Thiên đang ra ngoài tìm người viện trợ nên vẫn chưa nghe được tin vui này.
Chung Thanh và bà Mộ mừng đến phát điên.
Đám sơn phỉ trên núi Mộc Thượng đúng là danh bất hư truyền, có thể dễ dàng giải quyết vấn đề đau đầu nhất của bọn họ.
Không hổ là thế lực có thể tồn tại cả trăm năm ở thủ đô!
Bà Mộ bật khóc vì xúc động: “Ông cụ nhà tôi với Quân Thiếu cuối cùng cũng có thể yên tâm nhảm mắt”.
“Quân Thiếu của tôi thích con bé Dương Mai. Tôi muốn chôn sống con bé đó, cho nó xuống hầu hạ Quân Thiếu.”
“Con có con bé bên cạnh Dương Mai.
Vốn định làm đám cưới âm cho nó với ông cụ nhà tôi nhưng lần trước lại bị Diệp Huyền Tân cướp mất. Lần này cô ta cũng sẽ bị chôn sống.”
“À còn có Ngô Ngọc Tâm nhà họ Ngô cũng phải chôn sống xuống làm người giúp việc cho ông cụ nhà tôi và Quân Thiếu.”