Xong rồi, lần này hoàn toàn xong rồi.
Trong chớp mắt anh lại giết mất bốn người… Lão Lục còn không ác như anh!
Người đàn ông này, rốt cuộc có lại lịch như thế nào. Nhất định không giống với người thường.
Cô ta bắt đầu hối hận khi đưa người đàn ông này về nhà rồi.
Sau khi sự sợ hãi đi qua, Tống Thanh Nhàn hoàn hồn lại.
Một tay cô ta ôm Phương Như, một tay còn lại nắm lấy áo của Diệp Huyền Tần: “Đi, chúng ta nhanh rời khỏi nơi này.”
“Người của Lão Lục sớm muộn gì cũng tìm ra chỗ này, đến lúc đó thì phiền phức rồi, muốn chạy cũng không chạy thoát nữa.” Diệp Huyền Tần lại nhất quyết không chịu: “Yên tâm đi, tôi nói với cô rồi, một Lão Lục nhỏ bé, tôi còn không thèm để vào mắt”
“Hôm nay bọn họ đến một người tôi lại giết một người, đến hai người tội giết cả đồi, đến trăm nghìn người thì chém cả trăm nghìn người”.
“Bây giờ tôi gọi người đến xử lý hiện trường”
Tống Thanh Nhàn khổ sở khuyên nhủ, nhưng Diệp Huyền Tần lại không nghe, cuối cùng Tống Thanh Nhàn không có cách nào nữa, chỉ đành bỏ cuộc.
Cô ta thật sự đoán không ra, người đàn ông này lấy sức mạnh ở đây để chống lại Lão Lục.
Tuy rằng năng lực chiến đấu một mình anh rất mạnh, nhưng thuộc hạ của Lão Lục lại nhiều vô số kể, một mình anh sao có thể đánh lại…
Diệp Huyền Tần lấy điện thoại ra gọi cho Độc Lang.
“Tiểu khu Hạnh Phúc, xử lý hiện trường, tốc độ nhanh lên một chút.” Độc Lang: “Đã rõ!” Cúp điện thoại, Diệp Huyện Tân ngồi xuống đối diện Tống Thanh Nhàn.
“Bây giờ, nói cho tôi biết, tại sao lại gọi tôi đến nhà cô đi.”
Tổng Thanh Nhàn gật đầu, cũng ngồi xuống.
“Anh nói cho tôi trước, anh là quân nhân Bắc Cương đúng không”
Diệp Huyền Tần: “Đương nhiên rồi, sao cô lại đoán ra được tôi là quân nhân Bắc Cương vậy”
Tống Thanh Nhàn: “Bố tôi là quân nhân Bắc Cương, hơi thở trên người anh rất giống với bố tôi, vậy nên tôi mới cảm thấy anh có đi lính ở Bắc Cương.”
Diệp Huyền Tần gật đầu.
Đàn ông Bắc Cương, ai ai cũng đều trung thành và gan dạ, nhiệt huyết và có sức sống, Tổng Thanh Nhàn nhận ra anh cũng không kỳ lạ lẫm.
Diệp Huyện Tân: “Tiếp tục nói”