Mục lục
Chiến Thần Phong Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Lam Khiết đồng ý rồi tắt điện thoại.

Diệp Huyền Tần vội hỏi Độc Lang: “Độc Lang, bây giờ ai đang trấn giữ Thủ Đô?”

Độc Lang trả lời: “Là Sát Lang.

Diệp Huyền Tần nói: “Lập tức liên lạc với Sát Lang…”

“Bỏ đi, để tôi đích thân liên lạc vậy Diệp Huyền Tần rút điện thoại ra, gọi điện cho Sát Lang, bảo Sát Lang lập tức phải người đến bảo vệ cho Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân.

Sát Lang lập tức nhận lệnh, đích thân ra mặt, đến bảo vệ cho Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân.

Độc Lang thì vô cùng tức giận, nói: “Anh, có phải có người theo dõi chị dâu và cháu gái rồi không?”

Diệp Huyền Tần khẽ gật đầu.

“Đệch!”

Độc Lang giận đến mức đấm mạnh lên xe rồi nói: “Chị dâu và cháu gái của Độc Lang tôi mà cũng có người dám theo dõi, chán sống rồi chắc “Để ông đây bắt được thì có băm vắm ra làm trăm mảnh cũng không thể hết giận.”

Độc Lang giảm mạnh chân làm chiếc xe phóng nhanh như tên bay. ga Chỉ sau mười phút, Sát Lang đã hồi báo tin tức cho Diệp Huyền Tần.

“Anh, bọn em đã thành công tụ họp với chị dâu rồi.”

“Yên tâm, chị dâu và cháu gái đều không sao.” Lúc này Diệp Huyền Tần mới thấy yên tâm.

Sau nửa tiếng đồng hồ, Diệp Huyền Tần và Từ Lam Khiết đã gặp nhau.

Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân đã được Sát Lang cũng như quân đoàn Thủ Đô mà anh ta dắt theo bao quanh bảo vệ.

Diệp Niệm Quân đang được Sát Lang ôm trong lòng, cùng chơi oẳn tù tì với anh ta.

Diệp Niệm Quân nhìn thấy Diệp Huyền Trần quay về thì lập tức vùng ra khỏi vòng tay của Sát Lang, chạy về phía Diệp Huyền Tần.

“Bố bế, bố bế.”

Diệp Huyền Tẫn mỉm cười bể Diệp Niệm Quân lên và nói: “Tiểu Quân Quân, có nhớ bố không nào.” Độc Lang giận đến mức đấm mạnh lên xe rồi nói: “Chị dâu và cháu gái của Độc Lang tôi mà cũng có người dám theo dõi, chán sống rồi chắc.

“Để ông đây bắt được thì có bằm vắm ra làm trăm mảnh cũng không thể hết giận.”

Độc Lang giảm mạnh chân ga làm chiếc xe phóng nhanh như tên bay.

Chỉ sau mười phút, Sát Lang đã hồi báo tin tức cho Diệp Huyền Tần.

“Anh, bọn em đã thành công tụ họp với chị dâu rồi.”

“Yên tâm, chị dâu và cháu gái đều không sao.” Lúc này Diệp Huyền Tần mới thấy yên tâm. Sau nửa tiếng đồng hồ, Diệp Huyền Tần và Từ Lam Khiết đã gặp nhau.

Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân đã được Sát Lang cũng như quân đoàn Thủ Đô mà anh ta dắt theo bao quanh bảo vệ.

Diệp Niệm Quân đang được Sát Lang ôm trong lòng, cùng chơi oẳn tù tì với anh ta.

Diệp Niệm Quân nhìn thấy Diệp Huyền Trần quay về thì lập tức vùng ra khỏi vòng tay của Sát Lang, chạy về phía Diệp Huyền Tần.

“Bố bế, bố bế.”

Diệp Huyền Tẫn mỉm cười bế Diệp Niệm Quân lên và nói: “Tiểu Quân Quân, có nhớ bố không nào.”

Diệp Niệm Quân gật đầu và nói lí nhí: “Dạ nhớ.” Diệp Huyền Tần nói: “Nhớ để đâu?”

Diệp Niệm Quân sờ lên cái bụng trắng như tuyết của mình và nói: “Nhớ để trong bụng.

Haha.

Cả đám đông đều vui vẻ cười phá lên.

Từ Lam Khiết bước lên và nói: “Quân Quân tự đi chơi đi con.”

“Bố mệt rồi, đừng để bố bế nữa.”

Diệp Niệm Quân lưu luyến không nỡ.

Độc Lang cười ha ha rồi nói: “Cháu gái nhỏ, có còn nhận ra chủ không?”

Diệp Niệm Quân nói với giọng non nớt: “Nhận ra, chú là chủ Độc Lang.

Độc Lang nói: “Đúng, nào, để chú bế nào. Diệp Niệm Quân hơi do dự.

Độc Lang giống như đang làm ảo thuật, rút một cây kẹo mút từ trong túi ra và nói: “Nào, cho chú bế nào, chú thưởng cho cháu một cây kẹo mút.

Sức hấp dẫn của kẹo mút đối với trẻ con mà nói là vô cùng lớn, Diệp Niệm Quân không chút do dự, dang rộng vòng tay, ngả người về phía Độc Lang.

Diệp Huyền Tẫn cười ra nước mắt, cái cậu Độc Lang này ngày thường cẩu thả, không ý tứ nhưng không ngờ lại tỉ mỉ với con nít như thế, không ngờ còn chuẩn bị sẵn kẹo mút nữa. Diệp Huyền Tần nhìn Từ Lam Khiết với vẻ mặt đầy áy náy và nói: “Lam Khiết, xin lỗi, là anh đã không bảo vệ tốt cho mẹ con em, để mẹ con em phải sợ hãi rồi.”

Từ Lam Khiết nói: “Được rồi, đừng nói những việc này nữa, chẳng phải em và Tiểu Quân Quân đã không sao rồi sao?”

“Làm vợ của Thần Soái thì phải có giác ngộ của vợ Thần Soái.”

Diệp Huyền Tần âu yếm vuốt nhẹ lên đầu của Từ Lam Khiết và nói: “Đồ ngốc.”

“Anh cho người đưa em về nhà trước, anh xử lý xong việc ở đây sẽ lập tức về ngay.”

Từ Lam Khiết gật đầu và nói: “Được, hôm nay em sẽ làm món sườn hấp mà anh thích nhất.”

Diệp Huyền Tần sắp xếp Độc Lang đưa Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân về nhà.

Sau khi tiễn hai người họ đi, Sát Lang vội tiến lên trước, nói với vẻ mặt đầy áy náy: “Anh… Diệp Huyền Tẫn nói: “Không bắt được một tên nghi phạm nào sao?”

Sát Lang nói: “Lúc bọn em đến thì đối phương đã rút khỏi rồi, vì vậy…

“Nhưng anh yên tâm, em đã sắp xếp người đi lục soát rồi.”

Diệp Huyền Tân gật đầu và nói: “Ừ, bất luận phải trả giá thế nào cũng nhất định phải tìm cho bằng được kẻ địch.”

“Phải chặn đứng nguy hiểm từ khi nó còn là mầm mống.”

Sát Lang gật đầu và nói: “Rõ.”

Diệp Huyền Tần xử lý xong chuyện ở đó mới quay về nhà.

Lúc anh vừa mới vào đến cổng thì mùi thơm của thức ăn đã ập vào mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK