Diệp Huyền Tần đột nhiên tăng cường sức mạnh, điên cuồng hấp thu sức mạnh của Mũi To.
Chỉ đáng thương cho Mũi To không thể động đậy, thậm chí đến cả việc tự hủy đi căn cơ của mình cũng không làm được, đành trơ mắt nhìn tu vi hóa sinh của mình bị Diệp Huyền Tần hấp thu, đau lòng tiếc hận, liên tục gào thét phẫn nộ.
Chưa đầy năm phút, sức mạnh của Mũi To đã bị Diệp Huyền Tần hấp thu hết. Nháy mắt hắn ta như già đi mấy chục tuổi, dáng hình tiều tụy, kéo dài chút hơi tàn. Ngồi ở trên mặt đất, đến sức để động đậy cũng không có. “Kẻ hèn nhát chỉ biết giờ trò mờ ám, để tiện vô sỉ, mi sẽ không được chết tử tế.” “Không công bằng, ta không phục.
Diệp Huyền Tần lạnh nhạt nói: “Ngược lại mới đúng. “Âm Ti âm thầm làm loạn, bòn rút tài nguyên của Đại Hạ và tương lai nước nhà, đó mới là kẻ đê tiện vô sỉ, tác oai tác quái.” “Mi, không có tư cách để nói đến hai chữ công bằng với ta.” “Người đâu, giải hắn xuống, nghiêm hình thẩm vấn.”
Diệp Huyền Tần muốn ép hắn ta khai ra thông tin tình báo của Âm Ti.
Nhưng mà, Mũi To thà chết chứ không khai.
Hắn đột nhiên dùng lực, cần lưỡi tự vẫn.
Diệp Huyền Tần muốn cản nhưng không kịp.
Diệp Huyền Tần cảm thấy tiếc rẻ nói: “Thôi vậy, kéo xuống, tiếp tục kế hoạch. “Vâng.
Năm mươi Vương giả bận bịu kéo Mũi To xuống rồi lại trốn vào trong phòng.
Diệp Huyền Tần quay lại chiến trường.
Trận chiến của trưởng thôn và bốn kẻ kia đang đến hồi ác liệt.
Trưởng thôn tuy mạnh nhưng vẫn không phải đối thủ của bốn người đó.
Ông bị đè ép, mắt thấy mình không chống đỡ được, có thể bị đánh gục bất cứ lúc nào.
Bốn người Âm Ti thấy Diệp Huyền Tần trở về không hề sứt mẻ gì thì thấy rất kinh ngạc. “Đáng chết, sao tên nhãi này vẫn sống chứ?” “Mũi To đâu? Sao không thấy đâu?” Diệp Huyền Tần nổi giận nói: “Người Âm Ti nghe đây.”
“Mũi To đã tỉnh ngộ hoàn toàn và phục tùng vương triều Đại Hạ ta rồi.” “Ta cũng khuyên các người biết quay đầu là bờ, ta có thể tha cho các người một mạng.
Tên không mắt phẫn nộ mắng một câu: “Quay cái đầu mày.” “Hôm nay, để ta đến chém mi.”
Nói xong, tên không mắt không hề do dự mà xông đến chỗ Diệp Huyền Tần.
Cả hai người nhào vào chiến đấu.
Diệp Huyền Tần hấp thu sức mạnh của Mũi To, nên đã đạt đến Vương Cảnh giả cấp trung rồi, hai người giờ ngang tay.
Nhưng Diệp Huyền Tần vẫn giả vờ không đánh lại, xoay người chạy trốn.
Tên không mất phấn khởi đuổi theo.
Diệp Huyền Tần làm theo cách cũ, dẫn tên không mắt vào trong sân.
Hắn vừa vào liền cảm thấy không ổn, nhíu chặt mày. “Đáng chết, sức mạnh lưu lại lớn quá.” “Sức mạnh này… ít nhất cũng đạt đến Tuyệt Đỉnh cường giả.” “Ở đây có Tuyệt Đỉnh, đây là một cái bẫy…
Tên không mắt trở nên kích động, chân vừa chạm đất đã quay người định chạy.
Nhưng đã muộn rồi.
Năm mươi Vương Cảnh cường giả đồng loạt bộc phát sức mạnh, giam cầm tên không mắt.
Diệp Huyền Tần lập tức sử dụng Hấp Tình Đại Pháp, cưỡng chế hấp thu sức mạnh của tên không mà!
Khoảnh khắc hăn nhìn thấy Hấp Tinh Đại Pháp, thì bức tường tinh thần cũng sụp đổ rồi.
Hắn đã nghĩ đến vô số loại kết cục cho bản thân, nhưng không hề nghĩ tới cách chết thảm như này.
Cơ bắp của tên không mắt không băng Mũi To, sau khi bị hấp thu hết sức mạnh, cả người già đi mấy chục tuổi, cơ thể như nhánh cây khô héo, chết ngay tại chỗ.
Diệp Huyền Tần hạ lệnh: “Lập tức bao vây chiến trường, không được để cho bất cứ kẻ nào thoát ra.”
“Vâng.” ì Năm mươi người lập tức tuân lệnh, lặng yên không tiếng động bao vây hiện trường chiến đấu của trưởng thôn.
Diệp Huyền Tần cũng nhảy lên nóc nhà, xông vào cuộc chiến của trưởng thôn.