Mục lục
Chiến Thần Phong Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2102

Bọn họ rời khỏi đây chưa được bao lâu thì hai chị em Trương Tư Điềm và Trương Tư Vân cũng đến.

Thấy hai cô gái không xảy ra chuyện gì, phó chủ tịch thở phào nhẹ nhõm: “May quá, may mà các cô không sao.”

“Nhìn cái gì bộ dạng của hai cô, hình như hai cô vừa mới thoát ra khỏi biển lửa hả?”

Hai cô gái gật đầu.

Phó chủ tịch nhanh chóng hỏi: “Là ai đã cứu hai người?”

Hai chị em họ vui đùa nói: “Là Thần Soái đó ạ!”

Vãi!

Phó chủ tịch không nhịn được cười: “Thanh niên các cô cũng hài hước thật đấy, vừa mới đi qua quỷ môn quan một vòng mà giờ đã có tâm trạng tấu hài rồi.”

“Đi thôi, tôi lái xe đưa các cô đến bệnh viện trước.”

Chỉ cần là người bình thường, nhất định sẽ nghĩ hai chị em Trương Tư Điềm và Trương Điềm Điềm đang nói đùa.

Cái tên Thần Soái kia, kiêu ngạo lạnh lùng biết bao nhiêu, anh ta bận trăm công nghìn việc, ngày nào cũng phải giải quyết mấy việc quan trọng của quốc gia, hơi đâu mà đến nơi nhỏ bé này để giải cứu hai cô gái nhỏ bình thường kia chứ. Đám người Diệp Huyền Tần, ông Sở, Sát Lang và Bất Chí đều đằng đằng sát khí, tức tốc chạy đến phòng đội cứu hỏa.

Họ cũng lờ mờ đoán được rằng đội cứu hỏa này rất có thể đã bị phòng tuyến Côn Luân xúi giục gì đó rồi. Phó chủ tịch nói đúng. Từ phòng đội cứu hỏa đến Tòa nhà Chi nhánh của tập đoàn Đạo Vương chỉ mất khoảng năm phút.

Nhưng lúc này xe cứu hỏa vẫn chưa rời khỏi bến mà dừng ngay cửa phòng đội cứu hỏa bấm còi inh ỏi.

Trên xe chỉ có một tài xế trẻ tuổi. Những người lính cứu hỏa khác đang lề mề bận rộn với công việc của họ trong sân.

Người thì chơi điện thoại di động, người thì giặt giũ quần áo, những người khác thì tụ tập ăn uống, dường như không nghe thấy tiếng chuông báo động nào cả.

Sát Lang vung cánh tay lên, thanh phi kiếm rơi vào tay anh ta: “Anh, em muốn giết mấy tên ăn cơm ăn thịt mà mặc kệ sự đời thế này!”

Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Bình tĩnh đi, đừng nóng vội.”

Sát Lang: “Anh, anh còn chờ cái gì nữa?”

Diệp Huyền Tần nhìn tài xế trên xe cứu hỏa: “Có thể còn có người vô tội” Tài xế trên xe cứu hỏa hét ầm lên với đám lính cứu hỏa: “Này, này, các người có nhanh lên không, đám cháy đã lan ngoài tầm kiểm soát rồi. Nếu các người không đi thì rất có thể đám cháy sẽ lan sang các tòa nhà khác gần tòa nhà tập đoàn Đạo Vương đấy.”

Đám người kia vẫn thong dong bình tĩnh như chẳng hề hấn gì: “Vương Hoà, cậu cứ cuống cuồng lên như thế làm gì, lửa lớn cỡ nào cũng là chuyện của người khác. Chúng tôi làm xong việc của chúng tôi trước rồi hãy bàn.”

“Ừ đúng rồi, cứ để cho lửa cháy như thể. Nói không chừng một lúc sau sẽ cháy sạch hết, khỏi phải đi nữa.”

Tài xế mặt đỏ bừng bừng, tức giận: “Anh có biết mình đang nói cái gì không? Là lính cứu hỏa, để lửa cháy lan như thế mà lúc này vẫn còn nghĩ đến chuyện ăn uống giặt giũ… Anh không xứng làm lính cứu hỏa.

Lời nói của Vương Hoà ngay lập tức khiến cho đám người kia phẫn nộ.

Đám lính cứu hỏa nhìn tài xế Vương Hoà với ánh mắt thù địch: “Ha ha, đừng có cho mình là cao thượng lắm cái đồ đạo đức giả kia.”

“Cậu cao thượng như vậy sao không tự mình đi dập lửa đi.”

“Thôi thôi đừng làm lính cứu hỏa chữa cháy nữa kẻo làm hạ thấp địa vị con người cậu. Cậu ta nên đi giải cứu thế giới thì đúng hơn.

“Ha ha, ha ha!”

Tiếng cười lớn vang vọng trong đội cứu hỏa, quanh quẩn trong tâm trí của đám người Diệp Huyền Tần.

Vương Hoà thấy bọn họ không có ý định hành động, cậu ta sốt ruột, mặc kệ bọn họ, khởi động xe, một mình chuẩn bị đi cứu hỏa.

Hai”

.

Diệp Huyền Tần thở dài: “Gọi bọn họ tới đây, tôi phải cho bọn họ một bài học mới được.”

Rõ!

Sát Lang bước tới, hét vào mặt đám lính cứu hỏa: “Lũ chúng mày cút hết ra đây cho ông!”

Diệp Huyền Tần cũng bước tới gân xe cứu hỏa, nói với tài xế Vương Hoà: “Cậu là Vương Hoà đúng không, xuống đây đi, tôi có một việc quan trọng muốn nhờ cậu!”

“Hả?” Vương Hoà bối rối: “Ngài là ai?

Diệp Huyên Tần: “Cứ xuống đây rồi hãng biết, cậu xuống đi.”

Vương Hoà nói: “Nhưng tôi phải đi chữa cháy. Hiện giờ ngọn lửa cháy rất mạnh.”

Diệp Huyền Tần: “Không sao đâu.

Ngọn lửa đã cháy đến đỉnh điểm và đang dần suy yếu rồi. Dù có đi muộn một lúc cũng không sao.”

Vương Hoà: “Nhưng…”

Diệp Huyền Tần: “Tôi là sếp của các cậu đấy, mọi lời tôi nói đều là mệnh lệnh.”

Thôi được rồi.

Vương Hoà không còn lựa chọn nào khác đành phải bước ra khỏi xe.

Mà đám lính cứu hỏa nghe thấy Sát Lang quát bọn họ “Cút qua đây”, họ ngay lập tức nổi giận đùng đùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK