Trùng Gia lại nói: “Ngoài ra, hãy điều tra xem mối quan hệ giữa Diệp Huyền Tân và Chủ tịch Hàn là gì”
“Làm sao tình báo trước đây không hề đề cập tới chuyện này?”
“Đừng lo lắng, Trùng Gia, tôi sẽ cố gắng hết sức để điều tra”
Trùng Gia hít sâu một hơi: “Nhớ chú ý che giấu thân phận”
“Vương Minh làm phản, Tử Linh cũng dần không còn năm trong sự kiểm soát của ông.
Hiện tại Hồ Thanh Sơn, Trương Văn Lương, Hoàng Phúc Lâm đều đã lần lượt sa lưới. Nếu cứ thế này…”
“Diệp Huyền Tần chết tiệt, tôi nhất định sẽ bắt anh trả giá!”
Đúng vậy, Trùng Gia, Hồ Thanh Sơn, Trương Văn Lương, Hoàng Phúc Lâm đều có cùng một vị ông chủ lớn ở phía sau.
Vệ sĩ Tiểu Ngô đã thành công vào nhà tù thành phố Tân Hải để thăm Hồ Thanh Sơn, Trương Văn Lương, Hoàng Phúc Lâm.
Tiểu Ngô tìm gặp Trương Văn Lương đầu tiên.
“Tiểu Vũ, người tôi nhờ cậu liên hệ, cô đã liên lạc chưa?
“Đã liên lạc. Tiểu Ngô nói rằng sẽ cử người đến giải cứu mọi người vào rạng sáng mai”
Trương Văn Lương thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Tốt rồi, tốt quá”
Tiểu Ngô cẩn thận tháo chuông gió trong quần áo ra, đưa cho Trương Văn Lương: “Ông Lương, đêm nay treo chuông gió trên cửa sổ. Người được phái đến để cứu ông sẽ phán đoán vị trí của ông dựa trên âm thanh của chuông gió”
“Được, được” – Trương Văn Lương nhanh chóng cầm lấy chiếc chuông gió và đeo vào tay mình để tránh bị quản giáo nghe thấy.
Sau khi giải thích, Tiểu Ngô đã đến thăm Hoàng Phúc Lâm và Hồ Thanh Sơn một lần nữa.
Cậu ta đưa cho họ hai chiếc chuông gió còn lại, căn dặn kỹ càng rồi rời đi.
Cậu ta nhìn lên bầu trời, bầu trời tối om, một cơn bão đang ập đến.
Tuy nhiên, ánh mặt trời đã chiếu trong lòng cậu ta, cậu ta đang chờ đợi chính mình là một cuộc sống tươi đẹp.
Cậu ấy ngâm nga một bài hát nhỏ trong lòng và quay trở lại cửa hàng mì ở ngoại ô.
Trùng Gia đã rời đi, chỉ còn lại chủ tiệm ramen ở đây.
Chủ cửa hàng ngẩng đầu nhìn Tiểu Ngô, sát ý trong mắt lóe lên: “Nhiệm vụ hoàn thành?”
Vệ sĩ Tiểu Ngô gật đầu: “Xong rồi, Trùng Gia đâu?”
Cậu ta nóng lòng muốn tiếp quản ghế của Trương Văn Lương.
Chủ cửa hàng đứng dậy và nói: “Đi với tôi”
Anh đưa Tiểu Ngô ra sân sau. Không có ai ở sân sau, tuy nhiên, giữa sân có một giếng cổ, rất thú vị. Kkhắc ba ký tự kỳ lạ ‘Đường Hoàng Tuyền”.
“Trùng Gia đâu?” – Tiểu Ngô hỏi lại.
Chủ tiệm mì không trả lời, từ trong tay lấy ra một chiếc chuông gió.
“Trùng Gia trước khi đi bảo tôi tôi tặng cho cậu một chiếc chuông gió”
“Trùng Gia tặng tôi chuông gió làm gì?” – Tiểu Ngô sửng sốt.