Mục lục
Chiến Thần Phong Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả nhà Từ Lam Khiết nghe vậy càng thêm chết lặng.

Diệp Huyền Tần thật đúng là thần bí nha.

Một cái rương nho nhỏ có thể khiến tính mạng của ông nội bị uy hiếp lại còn có thể uy hiếp đến cả tính mạng của Từ Huy Hoàng, thật làm cho người vừa lo lắng lại tò mò.

Nếu Diệp Huyền Tần đã không chịu nói thì bọn họ cũng không tiện hỏi nhiều.

Từ Lam Khiết nói: “Thật xin lỗi mọi người, lúc nãy có phát sinh chút chuyện ngoài ý muốn, để mọi người bị kinh hãi rồi.

Bây giờ xin mọi người trở về sảnh lớn tiếp tục làm cho xong nghi thức. Chúng tôi còn đặc biệt chuẩn bị cho mọi người một vài tiết mục đặc sắc và buổi tiệc trưa tự phục vụ để mọi người thỏa thích tận hưởng.”

“Được!” Đám người sảng khoái đồng ý, mọi người đều cười cười nói nói trở về sảnh lớn.

“Cô Khiết nói sai rồi, đây cũng không phải là kinh hãi mà là niềm vui bất ngờ nha.”

“Đúng vậy đó, hết một tuyết rơi tháng sáu lại đến màn tiền chất thành núi, còn có tám ông trùm tụ họp một chỗ, hôm nay thật đúng là đã khiến tôi rửa mắt.”

“Tôi vừa mới đăng một màn kia lên trên mạng, chỉ trong vòng mười phút liền thu hút không biết bao nhiêu người xem.”

“Thật vậy sao? Tôi cũng muốn cái quay một cái phát lên mạng, nói không chừng còn có thể thành người nổi tiếng, ha ha.”

Từ Lam Khiết thở phào một hơi nói với Diệp Huyền Tần: ” Huyền Tần, mau chóng bảo những máy bay kia dừng lại đừng thả tuyết rơi nữa. Lãng phí tiền không nói làm gì còn có thể khiến cây trồng nông nghiệp ở đồng ruộng quanh khu vực này chết cóng đó.”

Diệp Huyền Tần cười nói: “Yên tâm đi, anh đã bàn bạc ổn thỏa với đám nông dân đó rồi tổn thất của bọn họ sẽ do anh đơn phương bồi thường.”

Từ Lam Khiết bỗng nhiên hiếu kỳ hỏi: “Diệp Huyền Tần, anh nói cho em biết mấy cái anh sắp xếp này, rốt cuộc đã bỏ ra bao nhiêu tiền?”

Diệp Huyền Tần: “Không nhiều, ba mươi lăm ngàn tỷ đồng mà thôi.”

Đương nhiên, đây là anh ăn nói bừa một con số khoản tiền tiêu xài thật sự nhưng chỉ sợ không chỉ từng đây con số thôi đâu.

Chỉ riêng mời năm vạn binh đoàn Độc Lang, cũng không phải dùng tiền mới có thể mời họ đến được và đương nhiên số tiền này không hề nhỏ.

Đám người nghe xong một trận đau xót, ngay cả Vương Minh và Tử Hàm bên cạnh cũng dở khóc dở cười.

Tiêu ba mươi lăm ngàn tỷ chỉ vì một trận tuyết, người này thật đúng là… có tiền thật tốt.

Từ Lam Khiết nói: “Có phải anh động tay động chân vào tiền tập đoàn Diệp Linh của chúng ta không đấy?”

Diệp Huyền Tần một mặt ủy khuất: “Làm ơn đi anh chỉ là một nhân viên cấp dưới nhỏ bé mà thôi, anh không có quyền hạn động vào sổ sách của nhà chúng ta nha.”

Từ Lam Khiết: “Vậy anh nói cho em biết nói đi, anh lấy từ xó nào ra ba mươi lăm ngàn tỷ đồng này hả?”

Từ Nam Huyên chen miệng nói: “Cái này còn cần phải nói hả? Đương nhiên là anh đem hai khối phỉ thúy chân quý bán rồi nha.”

“Diệp Huyền Tần hai khối phỉ thúy quý giá kia anh bán bao nhiêu tiền?”

Diệp Huyền Tần: “Ba mươi lăm ngàn tỷ việt nam đồng.”

Không nghĩ tới Từ Nam Huyên nổ tung tại chỗ thét: “Ông trời của ta ôi ba mươi lăm ngàn tỷ việt nam đồng ư!”

“Anh…anh đúng là danh xứng với thực, với cái biệt danh đồ bỏ đi nha.”

“Khối phỉ thúy chân quý kia mà bán cho tôi thì ít nhất tôi sẽ trả cho anh bảy mươi ngàn tỷ đồng nha, thậm chí còn có thể trả thêm nhưng anh thì hay rồi ba mươi lăm ngàn tỷ cũng bán, có khác nào anh cho không người khác đâu… Thật sự là người chưa từng trải việc đời cái gì cũng không biết, ngu ngốc.”

“Anh biết không, may mắn cả đời anh góp lại mới có được hai khối phỉ thúy quý giá kia, cứ như vậy may mắn cả đời anh dùng một cách thật lãng phí đáng tiếc cho hai khối phỉ thúy quý giá kia, không có học thức thật đáng sợ, tôi khinh.”

Diệp Huyền Tần thực sự không thể nhịn được nữa: “Tôi nói này Từ Nam Huyên, tôi rốt cuộc thiếu cô bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho cô được hay không? Cô có thể đừng ý kiến với tôi nữa được không hả? Tôi làm chuyện gì cô đều có thể bắt bẻ bới móc tìm cho ra sai sót của tôi mới thôi à?”

Từ Nam Huyên: “Tôi cứ có ý kiến với anh đấy, làm sao nào? Anh có thể làm gì được tôi?”

“Ai bảo anh ăn bám chị em tốt của tôi, mà thận lại còn không tốt nữa chứ.”

Lần trước Từ Nam Huyên ở đại hội đấu giá, Diệp Huyền Tần vì đem túi tiền trả cho Phạm Thúy Lan mà lấy cớ đi vệ sinh rời đi một chút.

Sau khi trả xong túi tiền, Diệp Huyền Tần liền nhanh chóng vòng trở lại.

Chỉ là từ lúc đó Từ Nam Huyên ngộ nhận là Diệp Huyền Tần rất nhanh đã là xong “chuyện đó”,liền cho rằng thận anh không tốt.

Diệp Huyền Tần trong lúc nhất thời hoá đá á khẩu không trả lời được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK