Ngay cả tòa nhà trụ sở chính của Tập đoàn Diệp Linh cũng không giữ được, việc tạp đoàn phá sản sắp xảy ra.
ngay lập tức cô sẽ nợ một khoản nợ nước ngoài lớn, cô lấy đâu ra tiền để trả cho những khoản thiệt hại do chấm dứt hợp đồng đây.
Khi cô còn đang bối rối, Trần Hạ Lan đã đứng lên: “Xin hỏi ngài, tổng cộng Từ Lam Khiết cộng nợ anh bao nhiêu tiền bồi thường?”
Đối tác kia nói: “Hai trăm triệu”
Trần Hạ Lan thấy vậy lên tiếng: “Bây giờ Lam Khiết gặp khó khăn, không thể có được nhiều tiền như vậy. Quên đi, ai bảo chúng tôi từng là bạn thân tốt, lần này tôi giúp cô ấy trả cho anh.”
Đượ!
c Mọi người có mặt ở đây đều vỗ tay chào đón.
“Cô Trần quả nhiên là người chính nghĩa. Chỉ cần thấy phần ý tốt này của cô, tôi đã nhận định đối tác là cô Trần rồi. Có thể hợp tác với Cô Trần là vinh hạnh của chúng tôi.”
Triệu Mẫn cười lạnh nói: “Cô Từ, cô Trần nhà tôi giúp cô, cô không nói lời cảm ơn sao?”
Từ Lam Khiết cố nén sự nhục nhã, nói: “Cám ơn.”
Triệu Mẫn nghe thấy hai tiếng đó thì càng làm khó: “Cô chỉ cần nói một lời cảm ơn là xong rồi sao?”
Trần Hạ Lan nói: “Haiz, Triệu Mẫn, là cô không đúng. Tôi đang nghĩ bản thân mình đang giúp cô ấy, nhưng cũng không có nghĩa tôi giúp đỡ chỉ để nhận lời cảm ơn.”
Triệu Mẫn nói: “Cô Trần, cô đã hiểu lầm tôi rồi. Vừa rồi chính các cô ấy nói, bọn họ đã chuẩn bị cho cô một phần quà vô cùng lớn đó.”
“Tôi biết là trước đến nay cô không hề nhận những thứ không công, thế nhưng bây giờ bọn họ lại chuẩn bị những thứ như vậy, chắn chắn cô cũng sẽ không nhận lấy. Cho nên, không bằng để cho bọn họ lấy phần quà này tặng cô, cũng coi như cảm ơn những gì cô đã giúp bọn họ.”
Trần Hạ Lan bừng tỉnh: “Thì ra là như vậy. Nếu các tặng quà cho tôi mà không có lý do, thì đúng là tôi sẽ không nhận. Thế nhưng nếu là quà cảm ơn, vậy thì nếu tôi không nhận, chỉ sợ sẽ bị mọi người hiểu lầm tôi xem thường bọn họ.”
Triệu Mẫn nói: “Còn không mau đưa quà tặng cảm ơn ra đây.”
Trình Hạ Vũ nắm chặt nắm tay: “Mẹ nó, thật sự cô ta muốn dán vàng lên mặt mình sao”
Từ Lam Khiết biết, hôm nay cho dù như thế nào cũng không thoát được. Mặc dù trong lòng cô không nỡ, nhưng cô vẫn cố tình bình tĩnh nói: “Tôi sẵn sàng tặng tòa nhà của Tập đoàn Diệp Linh cho cô.”
Đám đông nghe vậy thì vô cùng hỗn loạn.
Tòa nhà đó, ít nhất cũng có giá trị hơn 30 tỷ.
Bây giờ cô đã chắp tay nhường cho Trần Hạ Lan, “tình chị em” này thực sự vững chắc.
Mọi người đương nhiên có thể đoán được tình hình bên trong, bọn họ đều hoài nghi là Trần Hạ Lan ép Từ Lam Khiết làm như vậy.
Tuy nhiên, không dám lên tiếng phá vỡ.
Trần Hạ Lan hài lòng cười cười: “Vậy được rồi, vậy tôi liền cung kính không bằng theo mệnh”
Triệu Mẫn lấy ra một hợp đồng đưa cho Từ Lam Khiết.
“Đây là hợp đồng chuyển nhượng mà cô giao toà nhà cho tôi, phiền các cô ký tên vào trên đó đi.”
Tay Từ Lam Khiết run rẩy, cô cố gắng cầm bút lên, cảm giác tim như bị đao cắt.
Cô đã ký xong hợp đồng.
Tuy nhiên, cô chỉ mới viết xong chữ Từ thì cửa đột nhiên bị đá bật ra, một giọng nói vang lên: “Tôi không đồng ý!”
Ba người Từ Lam Khiết run lên, sau đó ánh mắt ấm áp nhìn về phía phát ra giọng nói vừa rồi.
Giọng nói của Diệp Huyền Tần. Là Diệp Huyền Tần trở về.
Tuy nhiên, niềm vui này không kéo dài bao lâu.
Cho dù Diệp Huyền Tần trở về thì có thể như thế nào. Hiện tại anh không chỉ bị tiêu hao về sức khoẻ, đến cả danh hiệu thần soái cũng bị đoạt mất, Bây giờ anh đã trở thành người bình thường.
Anh không có khả năng thay đổi tình thế lúc này.
Ba người quay đầu lại, nhìn Diệp Huyền Tần ở cửa.
Hai mắt Từ Lam Khiết có chút đỏ bừng: “Huyền Tần, anh đã trở về sao.”
Diệp Huyền Tần cười cười: “Lam Khiết, anh không về muộn chứ”
Từ Lam Khiết gật gật đầu.
Trình Hạ Vũ thấy anh trở về liền tố cáo nói với Diệp Huyền Tần: “Anh rể, anh nhất định phải thay chúng tôi đòi lại công bằng…”
Diệp Huyền Tần nghe vậy, quay ra nhìn Tiểu Vũ khoát tay: “Yên tâm đi, tôi biết rồi.