“Hiện tại cậu đảm nhiệm vị trí chỉ huy, đó là điều mà nhân dân muốn “
“Cho dù cậu không tiếp nhận, nhưng trong lòng quần chúng nhân dân, cậu vẫn là chỉ huy của họ.”
Diệp Huyền Tần: “Cựu bộ trưởng, nếu ông thật sự muốn khen thường tôi, được thôi”
“Tập đoàn Chân Vương đã gây ra tổn thất lớn cho tập đoàn Diệp Linh của tôi. Bây giờ tôi muốn sáp nhập tập đoàn Chân Vương để bù đắp cho tổn thất tập đoàn Diệp Linh của tôi”
“Ông giúp tôi thu thập Tập đoàn Chân Vương đi.
Cựu bộ trưởng suy nghĩ một lúc, nói: “Ó, hay là thế này đi, tôi và tổng thống thương lượng một chút, tặng cho tập đoàn Diệp Linh tài sản hoặc đơn hàng giá trị tương đương có được không?”.
Diệp Huyền Tấn “Không được, tôi chỉ muốn tập đoàn Chân Vương
Cựu bộ trưởng bật cười. Thân soái, cậu như vậy thật là làm khó tôi rồi.
“Người đứng đằng sau của tập đoàn Chân Vương, là chiến thần Côn Lôn “Trước đây việc phế bỏ Thiên Hành Kiện, cậu ta có ý kiến rất lớn. Nếu như tập đoàn Chân Vương bị cướp đi, chỉ sợ chiến thần Côn Lôn lần này sẽ nổi giận.
“Ông ta cũng là một vị cường giả cấp vương, nếu ông ta phản kháng lại sẽ gây ra tổn thất khôn lường cho Đại Hạ, nếu sang nước dịch sẽ gây ra hiểm họa khôn lường cho Đại Hạ.”
Diệp Huyền Tần cười nói: “Cái tôi cần, chính là sự phản kháng của ông ta.
“Được rồi, tôi cúp máy trước đây. Tất cả tôi tự có chừng mực”
Diệp Huyền Tần muốn từ chiến thần Côn Lôn học toàn bộ bốn thế Thất Tinh Hổ Quyền, chỉ khi chiến thần Còn Lớn ‘ra tay phản kháng, anh mới có cơ hội học được Thất Tinh Hổ Quyền.
Cho nên, việc anh muốn sáp nhập tập đoàn Chân Vương, là muốn ép chiến thần Côn Lôn ra tay. Trên đường đi, Từ Lam Khiết cảnh báo Diệp Huyền Tần, tuyệt đối đừng ra tay, kẻo lại nước thiệt vào thân,
Diệp Huyền Tần đồng ý, vẫn như cũ là: “Yên tâm đi, anh tự có chừng mực
Đám người rất nhanh đã tới tập đoàn Chân Vương. Vừa tới cổng, đã bị bảo an chặn lại.
Điều đáng ngạc nhiên là người bảo an này lại phần bội tập đoàn Diệp Linh để đến làm việc tại tập đoàn Chân Vương.
Nhân viên bảo an cao lớn vươn tay ngăn chặn đám người Diệp Huyền Tần: “Đứng lại”
“Văn phòng là nơi quan trọng, những người không phân sự, miễn vào” Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Cút ra, anh không tư cách cản chúng tôi.”
Nhân viên bảo an cười lớn: “Tôi là nhân viên bảo an của công ty.
“Đừng nói bây giờ căn cơ của anh hoàn toàn vô dụng, cho dù đang ở thời kỳ đỉnh cao, tôi cũng có tư cách ngăn cản anh.”
Diệp Huyền Tấn lúc này mới nhìn về phía nhân viên bảo an cao lớn: “Vị bảo an này có chút quen thuộc, chúng ta đã gặp nhau chưa?” Trình Hạ Vũ nghiên răng nghiến lợi nói: “Anh là trước kia làm canh cửa ở tập đoàn Diệp Linh.
Nhưng mà sau đó anh ta lâm vào cảnh khó khăn, phản bội lại chúng ta, đến rập đoàn Chân Vương làm việc với tư cách là một nhân viên bao an.”
Diệp Huyền Tần đột nhiên tinh ngộ “Hóa ra là “Kẻ phản bội, nên bị trừng phạt. the.”
Nhân viên bảo vệ cảm thấy buồn cười: “Sao nào, muốn đánh tôi hả?”
“Mời ra tay”
Anh ta rút cây gậy chống bạo động ra: “Để tôi xem, vị thần soái bị phế bỏ lợi hại, hay là nhân viên bảo an đang ở đỉnh cao như tôi, ai lợi hại hơn “
“Nhưng mà tôi khuyên anh tốt nhất nên suy nghĩ cho kĩ, nếu anh thua tôi, vậy danh tiếng của anh sẽ còn thảm hại hơn nữa đó.”
Diệp Huyền Tần nói: “Đối phó với anh, tôi lười ra “Còn trốn làm gì, ra đây đi.”
Có ý gì vậy?
Bảo an hơi sửng sốt. tay” Khi anh ta đáng ngạc nhiên, bên cạnh bằng nhảy ra một bóng đen.
Tốc độ của người đó quá nhanh, giống như tốc độ tàu cao tốc, căn bản không nhìn ra được cái gì.
Bảng đen lao tới bên nhân viên bảo an, đá tên bảo an bay ra ngoài, cuối cùng rơi xuống bể bơi bên cạnh.
Tốc độ của bóng đen vẫn không suy giảm, cuối cùng lên vào một góc bên cạnh rồi biến mất khỏi tầm mắt.
Từ đầu tới cuối, không ai thấy được diện mạo của bóng đen đỏ, chi nhìn thấy một dư ảnh vụt đi khỏi mắt mình.