Diệp Huyền Tân vội vã nói: “Chiếc Mercedes-Benz E-Class đậu ở trước của là của cậu hả.”
Chung Chí Minh cười mỉa mai: “Không ngờ một tên sĩ quan nuôi chó như anh mà cũng biết đến chiếc xe này sao, xem ra chiếc xe này cũng nổi tiếng đấy chứ, tôi mua đúng loại Diệp Huyền Tân: “Xe của các người không xứng để chở linh vị người anh em của tôi “Ngọc Tâm, đưa linh vị đây cho anh, anh sẽ đích thân đưa cậu ấy về nhà thờ tổ tiên”
“Được thôi. đây là do anh nói đấy nhé.”
Ngô Niệm Từ nói tiếp: “Vừa hay xe của chúng tôi cũng không đủ chỗ ngồi cho anh đâu, anh cứ ôm linh vị mà đi bộ về nhà họ Ngô đi nhé.”
“Ngô Ngọc Tâm, bọn em nhanh lên xe đi, chị đưa bọn em đến trước cửa nhà họ Ngô coi như là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi”
Nói rồi, Ngô Niệm Từ đẩy Ngô Ngọc Tâm cùng người ra ra bên ngoài.
Ngô Ngọc Tâm nói: “Nhưng mà.
“Không có nhưng gì hết” Ngô Niệm Từ nó: “Mau đi thôi, đừng làm lỡ thời gian mà bạn trai chị mời chị đi ăn tối”
Diệp Huyền Tân an ủi Ngô Ngọc Tâm nói: “Ngọc Tâm, em cứ đi trước đi, yên tâm, có anh ở đây, linh vị của anh em sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu”
“Vâng” Ngô Ngọc tâm gật gật đầu bất lực.
Đợi sau khi bọn họ rời đi, Diệp Huyền Tân mới gọi điện thoại cho Tướng quân Tham Lang nói: “Tham Lang, qua nhà Ngô Ngọc Tâm một chút đi.”
“Tôi phải đích thân hộ tống linh vị của Sát Lang trở về nhà thờ tổ tiên của cậu ấy”
“Ngoài ra, phong cho Sát Lang trở thành Tướng quân, tôi muốn để linh vị của cậu ấy được đặt ở nơi cao nhất trên bàn thờ tổ tiên nhà họ Ngô”
Tham Lang: “Tới ngay đây!”
Chưa đến mười phút, Tham Lang liền tự tay lái chiếc xe Buza L5 tới.
Buza L5 giá thị trường không tới ba trăm năm mươi triệu, nhưng chiếc xe này không phải cứ có tiền là mua được, bắt buộc phải thông qua tầng tầng lớp lớp thẩm tra chính trị.
Hầu như đa số mọi người đều không thể qua nổi cửa ải thẩm tra này, vì vậy, chỉ có rất ít người ở Đại Hạ có thể ngồi được trên chiếc xe.
Lên xe, Tham lang tò mò hỏi: “Cái Thẳng nhãi Độc Lang đâu mất rồi hả anh? Cái đuôi ấy sao hôm nay lại không đi cùng với anh vậy”
Diệp Huyền Tân nói: “Cậu ta bây giờ đang giúp tôi canh giữ một thi thể”
Tham Lang hứng thú nói: “Ồ, rốt cuộc là vị nhân vật tầm cỡ lớn như thế nào, xứng đáng để Tướng Quân Phương Bắc đích thân đi canh giữ thế nhỉ”
Diệp Huyền Tân nói: “Kẻ thù của Sát Lang!”
Tham lang: “Mẹ nó, phải đem thí thể của tên kẻ thù kia phân ra thành nghìn mảnh mới được.”
Diệp Huyền Tân cười khổ nói: “Tuy răng tôi không hạ lệnh cho Độc Lang làm chuyện.
này, nhưng theo như suy đoán của tôi chắc giờ này anh ta đã thực hiện chuyện này rồi đấy.
Anh lấy điện thoại ra, gọi điện cho Độc Lang.
“Độc Lang, anh bảo cậu canh giữ thi thể chứ không bảo cậu phá hủy, ai cho cậu làm thế chứ”
“Ôi trời, anh làm sao biết được chuyện này vậy? Anh có thiên lý nhãn à”
Hai người nhìn nhau cười.
Ngô Niệm Từ rất nhanh đã đưa Ngô Ngọc Tâm và gia đình cô đến nhà họ Ngô ở khu trung tâm thành phố Nhà họ Ngô tùy không phải là gia đình hào môn hay gì cả, nhưng có thể mua được một căn biệt thự ở trung tâm Thủ Đô cũng đủ để chứng minh được thế lực hùng hậu của bọn họ rồi.
Lúc này, ông cụ chủ nhà họ Ngô đang ăn cơm, ông ta tỏ ra hững hờ lạnh nhạt với sự ó mặt của gia đình Ngô Ngọc Tâm.
Ngô Niệm Từ nói: “Ông ở, cháu đưa gia đình Ngô Ngọc Tâm tới rồi đây ạ.”
“Bạn trai cháu mời cháu đi ăn, cháu xin phép đi trước đây ạ.”
“Bạn trai sao?” người nhà họ Ngô ngước mắt ngẩng đầu lên nhìn.
Ông cụ chủ nhà họ Ngô Ngô Bội Thanh liếc nhìn Chung Chí Minh, nhất thời kích động.
“Đợi chút, cậu chính là… thiếu gia Chí Minh của nhà họ Chung, một trong bốn gia tộc lớn sao?
Chung Chí Minh gật gật đầu nói: “Dạ, đúng rồi”
Người nhà họ Ngô cảm thấy vô cùng phấn khích, tập thể bắt đầu đón tiếp một cách nhiệt tình.
Nhà họ Chung, là dòng họ đứng đầu trong bốn gia tộc lớn ở Thủ Đô, quyền lực rất lớn.
Nhà họ Ngô của bọn họ mấy năm nay vẫn dậm chân tại chỗ là bởi vì không có quý nhân giúp đỡ.
Nếu như có thể trèo lên được cái cây “đại thụ” nhà họ Chung này, thì nhà họ Ngô nhất định sẽ có thể tiếp tục tiếp thêm được một bước nữa, thậm chí còn có thể trở thành gia tộc lớn thứ năm ở Thủ Đô!
Chung Chí Minh, chính là niềm hy vọng quật khởi của nhà họ Ngô.