Trong suy nghĩ của Diệp Huyền Tân, đây sao được coi là chiến trường.
Chiến đấu với kẻ thù ở Bắc Cương mới là chiến trường thực sự, hùng tráng hơn gấp vạn lần.
Diệp Huyền Tân: “Lam Khiết, chúng ta đi thôi”
Từ Lam Khiết lắc đầu: “Không đi được.”
“Chúng ta phải đích thân cảm ơn Diệp tông sư”
Diệp Huyền Tân im lặng.
E rằng em có đợi mãi thì cũng không gặp được Diệp tông sư đâu.
Diệp Huyền Tân không còn cách nào khác, đành phải gửi một tin nhắn cho Tử : “Tử Hàm, xin hãy nói với mọi người rằng Diệp tông sư đã rời đi”
Ngay sau đó, Tử Hàm đã đến khu vực quan sát.
Nhìn thấy Tử Hàm, đám đông vỗ tay giòn giã, thậm chí còn át cả tiếng sấm.
Đây là tông sư của tỉnh Hà Sơn, một vị anh hùng vĩ đại và người bảo vệ hòa bình.
Niềm tự hào của người dân tỉnh Hà Sơn.
Mọi người đương nhiên là ủng hộ ông ta.
Tử Hàm không quan tâm lắm đến danh vọng, xua tay nói: “Được rồi, kẻ thù đã bị đánh bại, tỉnh Hà Sơn an toàn rồi, mọi người có thể về.”
“Diệp tông sư và anh hùng vô danh mà Diệp tông sư mời đến cũng đã rời đi.”
Cảm xúc của mọi người đều lắng xuống, Đã không nhìn thấy Diệp tông sự, tỉ chí ngay cả một bức ảnh chụp chính diện cũng không có.
Tử Hàm tiếp tục nói: “Diệp tông sư nhờ tôi nói với các bạn một lời.”
“Mọi người chỉ cần làm tốt công việc của mình. Còn đâu hãy để chúng tôi bảo vệ hòa bình cho tỉnh Hà Sơn”
“Sau này, những ai đến tỉnh Hà Sơn chúng ta để đầu tư hoặc đóng góp giúp tỉnh Hà Sơn phát triển, đều được hoan nghênh nhiệt liệt”
“Nhưng nếu có kẻ nào dám gây chuyện ở tỉnh Hà Sơn, đó là kẻ thù của chúng tôi và chúng tôi sẽ không tha thứ!”
Đám đông sôi nổi.
“Diệp tông sư muôn năm”
“Tử Hàm muôn năm!”
“Người anh hùng vô danh muôn năm!”
Diệp Huyền Tân nhếch khóe miệng.
Anh nói những điều này khi nào chứ?
Tử Hàm này là đang lợi dụng danh nghĩa của mình để cáo giả oai hùm.
Ông ta thực đúng là một con cáo già.
Từ Lam Khiết thở dài: “Haiz, thật tiếc khi em không thể gặp mặt trực tiếp Diệp tông sư để nói cảm ơn”
“Chẳng qua, những người như Diệp tông sư chắc sẽ không quan tâm đến việc chúng †a có cảm ơn hay không đâu nhỉ”
“Huyền Tần, chúng ta đi thôi”
“ừ”
Cô ấy nằm lấy tay của Diệp Huyền Tân và rời đi.
Bên ngoài khu quan sát, Tưởng Phong Quang đã bị người của hiệp hội võ thuật đánh tơi bời vì dám “giả mạo vé xem trận chiến”.
Ngay sau khi anh ta lấy lại sức thì nhìn thấy Diệp Huyền Tân và Từ Lam Khiết thân mật đi ngang qua anh ta.
Tưởng Phong Quang lại nổi điên lên.
“Thắng khốn, tên họ Diệp kia, mày hãy đợi đấy”
“Tao sẽ không bao giờ tha cho mày đâu”
“Mày còn muốn hợp tác với tập đoàn Đế Hào của tao sao? Tao khinh, cửa khẩu của tỉnh Đông Tam, mày đừng hòng bước vào!”
Tập đoàn Đế Hào là một doanh nghiệp nổi tiếng của tỉnh Đông Tam, nếu Diệp Huyền Tân muốn hợp tác với tập đoàn Đế Hào thì tuyến thương mại cần qua tỉnh Đông Tam đầu tiên.
Nếu anh không thể vào đến cửa khẩu của tỉnh Đông Tam, việc hợp tác với tập đoàn Đế Hào đương nhiên sẽ thất bại.
Nếu như nói “một chiêu tiêu diệt Trần đại sư” đã khiến Diệp tông sư bộc lộ tài năng, vậy thì trận chiến lần này đã đem ba chữ Diệp tông sư đẩy lên cao độ trước đó chưa từng có, rực rỡ hào quang.
Hiệp hội võ thuật đã lập ra bảng xếp hạng của mười đại tông sư hàng đầu Đại Hạ.
Diệp tông sư từ một người vô danh, một phát đã nhảy vào top ba! Đứng sau Xà Vương Tây Bắc, Kiều Gia tỉnh Đông Tam!
Tất nhiên, điều này không có nghĩa là sức mạnh của Diệp tông sư yếu hơn họ.
Chỉ là Xà Vương Tây Bắc, Kiều Gia tỉnh Đông Tam, hiếm khi có người chứng kiến được sức mạnh thật sự của bọn họ, đương nhiên là không so sánh được rồi.
Ba hạng đầu là đại diện cho danh tiếng của bọn họ.
Diệp tông sư là một tông sư mới nổi, cho nên danh tiếng của anh không thể sánh được với hai người bọn họ.
Trùng Gia dẫn theo đội ngũ tan tác bỏ chạy vào bên trong tỉnh Đông Tam mới dừng lại.