“Chúng tôi làm như vậy, cũng là bất đắc dĩ mà thôi, thực ra có những người chúng tôi không đắc tội được”
Triệu Công Minh: “Ha ha, con mẹ nó chứ mày còn dám quang minh chính đại thừa nhận!”
“Được, đợi đó mà xem, tao sẽ báo cáo chuyện này cho Kiều Gia, mời ông cụ đích thân giải quyết chuyện này”
Ninh Tài Thần nói: ‘Ây da, ông Triệu à, nghe lời khuyên của tôi đi, sống qua ngày không tốt sao hả? Đừng có mà tìm phiền toái cho mình thế.”
“Có những người ấy, ông cũng không đắc tội được đâu, cho dù là Kiêu Gia cũng không được…
“Cút!” Triệu Công Minh chửi: “Sỉ nhục Kiều Gia, con mẹ nó mày sẽ phải chết!”
Kiều Gia trước nay vẫn luôn vững vàng như núi, lúc nghe thấy Triệu Công Minh không thể xử lý được Diệp Huyền Tân, còn làm bay mất ba mươi lăm ngàn tỷ, cuối cùng cũng mất hết bình tĩnh.
Ông cụ cầm con thỏ cưng trên tay dùng lực mà ném xuống đất, con thỏ cưng kia lập tức nát bét, máu tươi chảy lênh láng.
“Tên vô dụng này, rác rưởi, ngay cả một con chó bên ngoài cũng không giải quyết được, tôi cần ông ta làm gì nữa.”
Trợ lý Phi Long của ông cụ đứng bên cạnh cẩn thận nói: “Kiều Gia, tên họ Diệp này không đơn giản đâu, lão Minh chịu thiệt hại trong tay anh ta, cũng có thể hiểu được.”
Kiều Gia trừng mắt nhìn Phi Long: “Biết là quan hệ giữa cậu và Triệu Công Minh tốt, nhưng cậu không cần nói giúp ông ta, thất bại chính là thất bại, không có viện cớ gì hết.”
Phi Long không dám nói tiếp.
Kiều Gia nói: “Đi đi, gọi Mã Như Long đến đây, bảo cậu ta xử lý Diệp Huyền Tân đi, thuận tiện lấy ba mươi lắm ngàn tỷ bị Diệp Huyền Tần nuốt về.”
Mã Như Long, là thuộc hạ được chuyển quyền của Kiều Gia, còn những chỗ khác đều tương đương với Triệu Công Minh.
Phi Long vội vàng gật đầu: “Tuân lệnh”
Kiều Gia tiếp tục huấn luyện con sói Siberia mà ông cụ vừa có được.
“Lũ nhóc này, nhanh nhanh lớn lên, ông già này còn phải trông chờ mấy đứa giúp đỡ cho ông già này nhiều”
Trong sòng bạc dưới lòng đất lớn nhất tỉnh Đông Tam.
Mã Như Long đang ở trong văn phòng chất đầy tiền, tiếp đãi Phi Long.
Phi Long nhìn thấy đống tiền chất thành núi, mỉm cười: “Lão Mã, phát tài hả?”
Mã Như Long tiện tay đưa cho Phi Long một điếu thuốc lá: “Phát tài cái rắm ấy. Cho dù là tôi kiếm được tiền, cũng phải giao cho con chó Triệu Công Minh kia bảo quản”
Phi Long cười ngượng, gã biết rõ Mã Như Long và Triệu Công Minh bất hòa, lúc này cũng không biết nói gì ‘Gã châm điếu thuốc, nói: “Lão Long, lần này Kiều Gia phái tôi đến, có một nhiệm vụ giao cho anh”
Mã Như Long: “Nói đi”
Phi Long nói: “Kiều Gia muốn anh tiêu diệt Diệp Huyền Tân.”
“Diệp Huyền Tân?” Mã Như Long nhíu chặt mày: “Không phải Triệu Công Minh đã nhận nhiệm vụ này rồi sao?”
Phi Long thở ra một hơi: “Triệu Công Minh thất bại rồi, không những không xử được Diệp Huyền Tân, còn bị nó cuỗm mất ba mươi lầm ngàn tỷ… Kiều Gia rất tức giận rồi”
“Hửm? Ha ha ha!” Mã Như Long nghe thế, cười lớn tiếng: “Ông đây liền biết mà, tên Triệu Công Minh đó chỉ biết kiếm tiền, mấy chuyện giết người, thì chả làm được cái quái gì”
“Thực sự không biết ai cho ông ta dũng khí để nhận nhiệm vụ giết người này nữa.”
“Anh cứ về báo với Kiều Gia, cho tôi thời gian ba ngày, tôi đảm bảo sẽ giết Diệp Huyền Tần trước mặt ông ấy để tạ tội.”
Phi Long hít sâu một hơi, nói: “Lão Long, khuyên thật anh một câu, tên họ Diệp này không dễ đối phó đâu.”
“Tuyệt đối đừng chủ quan. Triệu Công Minh thất bại là vì do ông ấy quá xem thường Diệp Huyền Tân đấy: Mã Như Long thiếu kiên nhẫn mà nói: “Biết rồi, biết rồi.”
“Tôi bảo Thái Bảo Mười Ba tự mình ra tay, đủ để tôn trọng đối phương rồi đúng không?
Phi Long lắc đầu: “Lão Long, tôi cảm thấy anh vẫn tự tay làm đi thì tốt hơn”