Nhưng Hình Vĩ lại là người có kiến thức rộng rãi, chỉ cần nhìn thoáng qua là anh ta đã nhận ra Lý Nhất Minh đến đây.
Giờ phút này Hình Vĩ cảm giác được bản thân như đang mơ. Từ trước đến nay Lý Nhất Minh là người luôn ngồi tít trên cao.
Mà ngay cả bản thân anh ta cũng không có tư cách để gặp hội trưởng của học viện y học cổ truyền Việt Nam thì hôm nay sao Lý Nhất Minh lại đột nhiên hạ mình đến đây vậy? Đây là vinh dự rất lớn của phố Bát Đại. Anh ta phải đón tiếp Lý Nhất Minh tốt nhất có thể.
Hình Vĩ dùng hết sức lực mới đứng lên được. Cuối cùng khi anh ta đứng dậy được để đi lên chào đón thì không ngờ mới bước được hai bước, hai chân đã mềm nhũn xuống quỳ phịch một cái xuống đất.
Lý Nhất Minh giật mình nở nụ cười.
Anh ta cũng có chút ấn tượng với Hình Vĩ cũng biết Hình Vĩ chỉ có thể cúi đầu ở trước mặt anh ta xưng thần nhưng cũng không phải đến mức cung kính như vậy chứ? Quỳ xuống chào đón anh ta cơ à?
Hình Vĩ không thể đứng dậy được nữa, đâm lao phải theo lao. Vì vậy Hình Vĩ liền quỳ luôn trên đất chào hỏi với Lý Nhất Minh: “Ha ha, hội trưởng Minh hạ mình đến chỗ này khiến kẻ hèn như tôi cảm thấy rất tự hào”
“Tôi không thể tự mình đến đón, xin hãy thứ tội cho kẻ hèn này” Hình Vĩ vừa mở miệng nói thì những người xung quanh đột nhiên trở nên ồn ào.
“Mịa kiếp, Lý Nhất Minh? Hội trưởng hội y học cổ truyền Việt Nam Lý Nhất Minh!”
“Đệt, đây là người tai to mặt lớn như vậy sao có thể tự nhiên hạ mình đến khu ổ chuột này được cơ chứ?”
“Hội trưởng Minh không chỉ quyền cao chức trọng mà y thuật còn siêu việt. Tôi còn nghe nói anh ta đã cứu sống được người đã chết”
“Mọi người nhanh chóng lui về phía sau đi. Chúng ta mở đường cho hội trưởng Minh đi vào.”
Lý Nhất Minh vừa đến thì sự xuất hiện của anh ta như hoàng đế thời cổ đại đi tuân. Lương Minh Thu cũng cực kỳ hào hứng. Anh ta từ lâu đã muốn gia nhập hội y học cổ truyền Việt Nam. Một khi gia nhập vào hội, tiền đồ tương lai của anh ta sẽ cực kỳ rộng lớn, nhưng mà anh ta lại không có cách nào có thể tiếp cận được đến hiệp hội y học cổ truyền Việt Nam.
Bây giờ, hội trưởng của hiệp hội y học cổ truyền tự mình đến đến đây rồi thì đây là một cơ hội ngàn vàng của anh ta.
Lương Minh Thu vội vàng đi lên chào đón: “Rất vinh dự được gặp hội trưởng Minh, tôi là Lương Minh Thu đến từ phòng khám sức khỏe của phố Bát Đại này…”
Lý Nhất Minh không trả lời anh ta.
Ngay cả liếc mắt nhìn một cái anh ta cũng không thèm tiếp tục đi vào trong nhà.
Giọng Ngô Ngọc Tâm run rẩy: “Đây là hội trưởng Minh. Hội trưởng Minh được gọi là hóa thân của Hoa Đà. Tôi nằm mơ cũng muốn cầu xin hội trưởng Minh chữa bệnh cho bố tôi. Khi anh ta ra tay thì khẳng định bố tôi sẽ không có chuyện gì nữa. Chỉ tiếc là…
Diệp Huyền Tân cố ý để tạo cơ hội cho.
Độc Lang nên khế mỉm cười nói: “Độc Lang, không phải cậu có quen biết với hội trưởng Minh sao? Cậu có thể nhờ hội trưởng Minh ra tay để chữa trị cho bác trai”
Ngô Ngọc Tâm kinh ngạc nhìn Độc Lang: “Anh Lang, anh… anh thực sự quen biết với hội trưởng Minh sao?”
Độc Lang cười gật đầu: “Đương nhiên”
Vẻ mặt Ngô Ngọc Tâm đầy sự nghỉ ngờ.
Trước mắt bao nhiêu người, Lý Nhất Minh đi đến trước mặt Diệp Huyền Tần cúi người thật sâu nói: “Thần y Tân, tôi không đến muộn chứ”
Cái gì!
Tròng mắt của đám người đứng xung quanh gần như rơi xuống đất.
Lý Nhất Minh người có quyền thế ngập trời, y thuật cao siêu nhưng lại cúi gập người trước mặt người còn trẻ như vậy mà vẻ mặt của anh ta đầy sự nịnh nọt.
Thậm chí anh ta còn gọi người đó là “thần y ư?
Điều này chứng minh được quyền thế của người này còn đứng phía trên Lý Nhất Minh. Thậm chí, có thể trình độ y học của anh còn cao hơn Lý Nhất Minh sao? Nếu không thì vì sao Lý Nhất Minh lại gọi người này là “thần y” được cơ chứ? Đây không phải chuyện đùa chứ? Trên đời này vẫn còn có người có trình độ y học cao hơn Lý Nhất Minh à?
Diệp Huyền Tân hơi nghiêng người để thấy được Độc Lang đứng phía sau rồi nói: “Anh em của tôi Đỗ Lang (tên giả là Độc Lang) cũng ở đây: Thật ra Lý Nhất Minh cũng không có quen biết gì với Độc Lang. Nhưng Diệp Huyền Tần đã chủ động đứng ra giới thiệu Độc Lang cho anh ta thì điều này đủ để hiểu hết mọi chuyện đang xảy ra.
Lý Nhất Minh cực kỳ cảm kích nhìn Diệp Huyền Tân. Độc Lang đã là anh em của thần y Tần thì chắc chắn anh ta cũng là rồng phượng trong mọi người. Không những thế thần y Tân còn chủ động mở rộng mối quan hệ cho anh ta Lý Nhất Minh nhiệt tình bắt tay với Độc Lang: “Anh Sói, rất vui được gặp anh.
Độc Lang mỉm cười vui vẻ: “Đã lâu không gặp.”
Câu “đã lâu không gặp” mà hai người dùng để chào nhau như vậy đã chứng tỏ được mối quan hệ giữa hai người không hề lạnh nhạt.