Âu Dương Tỉ Mệnh dẫn theo Hắc Bạch Vô Thường lao như tên bản về phía bên này.
Thành thật mà nói, ông ta có một chút không hài lòng với quyết định của ông cụ Kiều Đối phó với một kẻ từ bên ngoài đến, cần gì phải dùng đến cả hai người Hắc Bạch Vô Thường cơ chứ?
Chỉ cần một trong số họ, là đã có thể diệt trừ tận gốc đối phương rồi lếu để cả hai người ra tay cùng một lúc sẽ rất lãng phí tài nguyên đấy.
Không lâu sau đó, ông ta đã đến Tập đoàn Đế Hào.
Hàng ngàn con chó nghiệp vụ đã luẩn quẩn xung quanh Tập đoàn Đế Hào trong nhiều ngày, ngay lập tức tụ tập lại, bao vây xe của Tập đoàn Đế Hào và Âu Dương Ti Mệnh ba vòng trong ba vòng ngoài.
Ở gần tập đoàn Đế Hào có mấy nghìn người đang tụ tập, bao vậy xung quanh tập đoàn Đế Hào và xe của Âu Dương Tỉ Mệnh.
Dòng người như biển, âm ầm dậy sóng!
Tất cả mọi người đều đợi chờ mỏi mắt trước chiếc xe của Âu Dương Tỉ Mệnh.
Ngồi trong xe, là Hắc Bạch Vô Thường danh tiếng lẫy lừng đấy!
Được tận mắt chứng kiến Hắc Bạch Vô Thường kết hợp lại cùng nhau ra tay, thật sự là vinh hạnh vô cùng!
Âu Dương Tỉ Mệnh nhỏ giọng nói với Hắc.
Bạch Vô Thường: “Hai vị ở trong xe chờ một lát, tôi đi xuống xem tình hình thế nào.”
Hắc Bạch Vô Thường gật đầu: “Ừm”
Sau khi nhận được sự đồng ý của cả hai người, ông ta mới dám xuống xe.
Thà nói ông ta là người quản lý của Hắc.
Bạch Vô Thường, thì còn tốt hơn là nói rằng ông ta là nhà lãnh đạo người ta.
Ông ta nhiều nhất là dưới tình hình có được sự đồng ý của đối phương, mới có thể đi phân phó nhiệm vụ.
Còn nhất định phải trả thù lao thật thỏa đáng nữa chứ.
Ông ta bước xuống xe, nhìn về phía Diệp Huyền Tân.
Diệp Huyền Tân dời một cái ghế dài, ngồi ở cửa nghịch điện thoại di động, bình tĩnh ung dung, vẻ mặt không có chút nào căng thẳng Thậm chí còn làm ngơ như không thấy trước sự xuất hiện của ông ta nữa.
Mạnh Thúy Lan và Ninh Tài Thân một trái một phải đứng ở bên cạnh anh, lo lắng nên lòng bàn tay đổ mồ hôi hết cả ra, thần kinh căng thẳng.
Mạnh Thúy Lan nuốt nước bọt một cách mãnh liệt, thì thầm nói: “Diệp Huyền Tân, đã nghe rồi chứ”
*Ý của ông chủ có nghĩa là cho dù chúng tôi có liều tính mạng cũng sẽ cắt một con đường máu cho anh, để anh có thể chạy thoát”
“Đừng làm phụ lòng tính mạng của chúng tôi”
Diệp Huyền Tân: “Một tin tức tốt và một tin xấu, cô muốn nghe cái nào?”
Mạnh Thúy Lan: “Tin xấu”
Diệp Huyền Tân: “Các cô không thể đánh bại bọn họ được đâu, một khi ra tay thì chắc chắn chỉ có con đường chết mà thôi.”
Mạnh Thúy Lan không phản bác lại.
Cô ta biết rằng những gì Diệp Huyền Tân nói rất có thể là sự thật.
“Còn tin tốt” Mạnh Thúy Lan nói.
Diệp Huyền Tân: “Các cô không cần phải ra tay, một mình tôi là đã có thể giải quyết được bọn họ rồi”
“Điều duy nhất các người có thể làm là đăng cái cảnh tượng lúc tôi loại bỏ bọn họ lên vòng bạn bè”
Ha hat!
Ánh mắt lạnh lùng của Âu Dương Ti Mệnh nhìn Diệp Huyền Tần: “Cậu chính là Diệp Huyền Tân?”
“Ừm” Diệp Huyền Tần còn không thèm ngẩng đầu lên.
Âu Dương T¡ Mệnh nói: “Có biết không?
Vốn dĩ tôi không muốn để cho Hắc Bạch Vô Thường đồng thời ra tay đâu, bởi vì cậu không đủ tư cách”
“Tuy nhiên, ông cụ Kiều nhà người ta xem trọng cậu, cho nên để hai người bọn họ đồng thời ra tay lấy cái mạng chó của cậu đấy”
“Bây giờ, tôi có thể cho cậu một cơ hội, ngoan ngoãn đi chịu đòn nhận tội với ông cụ nhà họ Kiều đi, tôi sẽ không để cho Hắc Bạch Vô Thường ra tay, kẻo lỡ cậu sẽ bị băm ra hàng vạn mảnh.”
Diệp Huyền Tân trầm ngâm, chỉ cúi đầu nghịch điện tho: Âu Dương Tỉ : “Suy xét cho kỹ đi, tôi chỉ cho cậu thời gian trong năm phút thôi Diệp Huyền Tân đột nhiên nở nụ cười “Mạnh cô xem, tôi vừa giật được bao lì xì ba mươi nghìn đồng này, may mắn quá đấy chứ”
“Hải” Âu Dương Tỉ Mệnh nổi trận lôi đình.
Tên nhóc này ban nấy không phải đang xem xét lời đề nghị của mình, mà là đang giật bao lì xì!
Ức hiếp người khác quá mức rồi, không thể nhịn nổi nữa!
“Cậu chết chắc rồi!” Ông ta bước tới trước xe, nhẹ giọng nói: “Hai vị, ra tay thôi!”
Những người có mặt tại hiện trường ngay lập tức trở nên phấn khích, nhìn chảm chằm vào chiếc xe không chớp mắt, chỉ sợ bỏ lỡ một giây nào thôi.
Hắc Bạch Vô Thường, cuối cùng cũng đã thực sự xuất hiện rồi!
Cửa xe từ từ mở ra, hai bóng người bước xuống.
Một béo, một gầy, một cao và một lùn, vẻ ngoài chẳng có gì nổi bật, trông cũng giống như một người qua đường mà thôi.
Tuy nhiên, lưồng sát khí hừng hực trên người bọn họ, quả thật khiến người ta phải Sợ run lên.
Ngay khi bọn họ xuất hiện, không khí tại hiện trường có vẻ như đã lạnh thêm vài phần, khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
Một số người bị yếu tim, bất giác chùn chân lại, trốn vào góc Đây mới là kẻ mạnh thực sựt Diệp Huyền Tân phải chịu thảm rồi.
Hả?
Cho đến lúc đó, Diệp Huyền Tân mới ngẩng đầu lên.
Năng lượng trên cơ thể của Häc Bạch Vô Thường đã thành công khơi dậy sự hứng thú của Diệp Huyền Tần.
Đến khi anh nhìn thấy diện mạo của hai người bọn họ, bàn tay không khỏi run lên cầm cập, ngẩn người ra nhìn.
Điếu thuốc đang ngậm trong xuống đất mà vẫn không hề hay Làm sao… làm sao lại có thể là bọn họ!