Bọn họ đi đâu đào ra mấy chục tỷ chú.
Huống chi lần này xong việc, bọn họ sẽ bị phong sát khắp toàn ngành, một bữa cơm thôi cũng trở thành vấn đề.
Mấy người tiếp tục đau khổ cầu xin: “Ông chủ Diệp, cầu xin anh cho chúng tôi một đường lui.”
“Sau này chúng tôi sẽ tình nguyện làm trâu làm ngựa cho công ty truyền thông Huỳnh Thư.”
Diệp Huyền Tần suy nghĩ thêm, cuối cùng vẫn đồng ý.
Bọn họ là nhân viên cũ của công ty, quen thuộc với công việc của công ty hơn, tùy tiện thay đổi người thì thời gian làm quen với môi trường sẽ rất lâu, ảnh hưởng tới sự phát triển của công ty.
Đám người Trương Nam nhẹ nhàng thở ra, cảm giác như vừa đi dạo quỷ môn quan một vòng.
Diệp Huyền Tần dẫn Dương Mai rời đi.
Mọi người nhìn theo bóng lưng hai người, cảm xúc phức tạp.
Từ đầu đến cuối, trên người Diệp Huyền Tần toả ra một cảm giác cao thâm khó gần và vô cùng thần bí.
Người này, chắc chắn không phải là kẻ đầu đường xó chợ!
Trên xe.
Dương Mai vẫn đắm chìm ở bên trong nỗi khiếp sợ không thể nào kìm chế.
Thỉnh thoảng cô ấy lại nhìn số điện thoại mở đầu bằng số 100 một cái, luôn cảm thấy tất cả chuyện này như là đang nằm mơ, không phải sự thật!
Diệp Huyền Tần dở khóc dở cười: “Dương Mai, chẳng lẽ ở trong lòng các cô, chỉ huy thần thánh như vậy, cao quý như vậy sao?”
Dương Mại gật đầu: “Đó là điều đương nhiên. Chỉ huy, chính là một huyền thoại sống, là tín ngưỡng của nhân dân Đại Hạ, là thần hộ mệnh, có thể ngang với thần thánh”
“Đúng rồi ông chủ, ông nói xem có nhiều công ty điện ảnh đứng đầu Đại Hạ như vậy, vì sao chỉ huy lại lựa chọn công ty nhỏ chưa có tên tuổi gì như chúng ta chứ?”
Diệp Huyền Tần: “Ngu ngốc. Lần trước tôi nhận được nhiệm vụ quay phim quảng cáo cho chỉ huy, chỉ huy cho chúng ta năm mươi phần trăm cổ phần công ty điện ảnh Đại Hạ.”
“Tôi là đối tác hợp tác của anh ấy, anh ấy không tìm chúng ta thì tìm ai?”
Dương Mai vỗ đầu một cái: “Đúng nhỉ, sao tôi lại quên mất việc này chứ?”
Rất nhanh hai người quay về công ty truyền thông Huỳnh Thư. Giờ phút này Từ Lam Khiết đang nói chuyện với một người đàn ông râu xồm.
Dương Mai lập tức nói với Diệp Huyền Tần: “Người râu xồm kia là đạo diễn Trương Ngọc Bảo nổi tiếng, ông ấy tới đây cũng là để tìm kiếm hợp tác?”
Từ Lam Khiết phát hiện ra hai người, vội đứng dậy giới thiệu: “Huyền Tần, Dương Mai, em giới thiệu với hai người một chút, đây chính là đạo diễn Trương Ngọc Bảo nổi tiếng.
“Ông Bảo muốn dùng 350 tỷ thu mua một nửa cổ phần công ty chúng ta, em cảm thấy rất thích hợp, hai người cảm thấy thế nào?”
Diệp Huyền Tần lắc lắc đầu: “Anh cảm thấy không ổn”
“Một nửa cổ phần công ty chúng ta, ít nhất phải là 3.500 tỷ.”
Phì!
Trương Ngọc Bảo bật cười, trên mặt đầy khinh thường: “Anh Tần, nói thật với anh nhé.”
“Với tình trạng hiện giờ của công ty truyên thông Huỳnh Thư, dùng 350 tỷ mua năm mươi phần trăm cổ phân, tôi đã thấy quá thiệt thòi rồi.”
“Hy vọng mọi người có thể sáng suốt một chút, đừng tham lam quá, tránh cho gà bay trứng vỡ.”
Diệp Huyền Tần: “Ồ, ông nói một chút xem, hiện giờ tình hình của công ty truyên thông Huỳnh Thư như thế nào?”
Trương Ngọc Bảo: “Việc này còn cần tôi nói rõ sao? Nghệ sĩ huỷ hợp đồng, nhân viên kỹ thuật bỏ chạy, bây giờ công ty truyên thông Huỳnh Thư chính là một cái vỏ rỗng.”
“Nói khó nghe một chút, thì là không bằng cả một công ty túi da.”
Diệp Huyền Tần: “Nhưng tôi cảm thấy công ty chúng tôi có tiềm lực phát triển rất lớn, nói không chừng một lát nữa sẽ có rất nhiều diễn viên tuyến đầu và đạo diễn tới tìm kiếm hợp tác ấy chứ.”
Phì!
Trương Ngọc Bảo lại cười nhạo.
Từ Lam Khiết cũng mặt đỏ tai hồng: “Huyền Tần, bây giờ công ty khốn đốn là điều rõ như ban ngày, anh đừng cố che lấp”
“Nếu không để em quyết định nhé, em đồng ý hợp tác lần này.”
Dương Mai sốt ruột: “Cô Khiết, không thể đồng ý, nếu không chúng ta sẽ rất thiệt thòi.”
Từ Lam Khiết không hiểu.
Sao bây giờ Dương Mai cũng hồ đồ theo Diệp Huyền Tần chứ?
Còn đang nghi ngờ, bỗng nhiên có một đám người từ ngoài cửa xông vào.