Dù sao, nhà họ Từ ở thành phố Giang là cây đại thụ trong thương giới, làm sao có thể nói tan là tan được!
Cô nhìn về phía Diệp Huyền Tân, ánh mắt tràn đầy cầu khẩn.
Diệp Huyền Tân khẽ cười: “Lam Khiết, anh tôn trọng ý kiến của em”
“Chẳng qua, cho dù có giữ lại nhà họ Từ ở thành phố Giang đi nữa thì cũng không thể để bọn họ tiếp tục tiếp quản được”
*Vị trí gia chủ, nhất định em phải đến kế thừa”
Từ Lam Khiết nhìn về phía Từ Hiên Thắng.
Hiện tại chỉ cần có thể giữ lại gia nghiệp của nhà họ Từ, cái gì Từ Hiên Thắng cũng đều đáp ứng.
Ông ta vội vàng nói: “Không có vấn đề gì, Lam Khiết, về sau cô chính là chủ nhân nhà họ Từ ở thành phố Giang!”
Diệp Huyền Tân gọi điện thoại cho 120, để bọn họ phái xe cấp cứu cho Phạm Thúy.
Lan chữa trị vết thương bị đạn bắn. Sau đó lại gọi điện thoại cho lão đại, để anh ta đem chuyện của Triệu Vô Song xử lý cho xong, thuận tiện giám sát việc Từ Hiên Thắng đem vị trí gia chủ truyền cho Từ Lam Khiết.
Anh lo lắng Từ Hiên Thắng không cam tâm đem vị trí gia chủ tặng cho Từ Lam Khiết, vì thế sẽ đến quấy rối.
Sau khi an bài thỏa đáng, Diệp Huyền Tân mới rời khỏi tập đoàn Diệp Linh, tiến về Đông Hải.
Đông Hải, Hàn Minh Quân đang ở chỗ đại gia đình quân nhân.
Kiều Gia phái người phối hợp với Trùng Gia, có ý muốn xâm nhập vào đại viện của gia đình quân nhân, kích hoạt cổ độc bên trong thân thể Hàn Minh Quân, giết chết anh.
Anh ta lo lắng Chuột Lang như vậy không ngăn được Trùng Gia, cho nên quyết định tự mình đi một chuyến.
Đông Hải, Hàn Minh Quân ở đại viện gia đình quân nhân.
Trùng Gia đã tới từ sớm, trước khi đến hắn ta giả trang thành người qua đường, ở bên ngoài gia đình quân nhân này đi dạo hai vòng.
Sau khi bảo đảm nhân vật không thể lộ cùng các phòng bị đặc thù, đề phòng mãi lúc này tâm hẳn ta mới buông lỏng xuống.
Hắn ta tìm nơi hẻo lánh không người, gọi một cuộc điện thoại đầy bí ẩn: “Tất cả đều bình thường, chuẩn bị hành động”
Cửa đại viện gia đình quân nhân, có tên ăn mày ngồi xổm ở trước cửa Tên ăn mày này, thật ra là Chuột Lang hóa trang thành.
Anh ta lo lắng gây nên sự chú ý của Trùng Gia, mới lấy trang phục biểu diễn, làm bảo vệ của đại viện này.
Vị bảo vệ trước cửa tất nhiên là không biết rõ tình hình, đuổi Chuột Lang đi: “Cút đi, nơi này cũng không phải chỗ mày có thể tới để xin cơm”
Mặt mũi Chuột Lang tràn đầy không phục nói: “Dựa vào cái gì mà muốn đuổi tôi đi”
Gác cổng mắng: “Dựa vào cái gì ư, dựa nào nơi này là nhà tao có được hay không?”
Chuột Lang khinh thường cười nhạo: “Ha ha, một con chó giữ nhà mà thôi, lại còn dám tự xưng chủ nhân nơi này? Cười chết người rồi”
“Mày con mẹ nó..” Bị một tên ăn mày nhục nhã, tên gác cổng kia giận tím mặt, móc ra khẩu súng nhằm vào Chuột Lang: “Cho mày thời gian một phút, biến đi cho khuất mắt tao”
“Nếu không thì mày sẽ chết ở nơi này”
Chuột Lang bình tĩnh như thường: “Súng hết đạn, anh định hù dọa ai đấy”
Chuột Lang ở cùng Lang cũng được một khoảng thời gian, những thứ đơn giản như này vẫn có thể hiểu được.
“Cái gì?”
Trong lòng người gác cổng lộp bộp giật mình.
Súng không có đạn là chuyện bí mật của gia tộc, tên ăn mày thối này làm sao có thể biết đến?
Chẳng lẽ…tên ăn mày này có vấn đề?
Bên này ầm 1 như vậy, rất nhanh đã đến gây sự chú ý của cháu gái Hàn Minh Quân, Hàn Thúy Lan Hàn Thúy Lan cùng tên với Phạm Thúy.
Lan, sở thích cũng giống nhau, Chẳng qua, Phạm Thúy Lan thích nữ nhân, mà Hàn Thúy Lan là cả nam lẫn nữ đều không thích, điển hình của bệnh lãnh cảm, lạnh nhạt.
Gô đi tới quát lớn: “Âm ï cái gì, quấy rầy ông ngoại nghỉ ngơi,ai cũng không nhận nổi trách nhiệm đâu?”
‘Gác cổng đang tranh cãi gay gắt liền hạ giọng nói với Hàn Thúy Lan: “Cô Hàn, tên này đã biết cả bí mật súng không có đạn của chúng ta, mà lại ngồi xổm ở cổng ra vào hơn nửa canh giờ, tôi lo lắng tên ăn mày này có vấn đề.”
“Gì cơ?”
Hàn Thúy Lan cũng không khỏi căng cứng thần kinh, vội vàng từ phía sau gã gác cổng đưa mắt nhìn liếc qua.
‘Gác cổng hiểu ý, vội vàng tiến vào trong sân, chuẩn bị mang đạn đề phòng tới.