Triệu Nhất Vương gật đầu: “Ừm, mấy người tự giải thích với tướng quân Liễu đi.”
Nhóm người này lập tức đau khổ tổ cáo đám người Kim Thiên Lân.
Tôi thú nhận, tôi thú nhận tất cả, là Kim Thiên Lần thuê chúng tôi, để chúng tôi tới công ty truyền thông Huỳnh Thư gây chuyện.”
“Chúng tôi chỉ là những người dân bình thường, không phải là fan hâm mộ của bọn họ. Bọn họ đe doạ chúng tôi, nếu không đóng giả làm fan hâm mộ đi gây rối thị Kim Thiền Lân sẽ đuổi chúng tôi ra khỏi thủ đô J
“Hơn nữa, chúng tôi có cũng đủ chứng cứ chứng minh Kim Thiên Lân và nghệ sĩ dưới trướng anh ta trốn thuế.” “Mong tướng quân có thể trả lại chúng tôi một sự công băng”
Đám người Kim Thiên Lân liên tục thay đổi sắc mặt.
Chết tiệt con mẹ nó, rốt cuộc là như thế nào vậy?
Rốt cuộc là Diệp Huyền Tần xúi giục đám người này như thế nào vậy?
Dù có đánh chết, Kim Thiên Lân cũng không thể ngờ được, chính tướng quân thủ đô Tham Lang, tìm được đám “nhân chứng” này.
Tham Lang nói với bọn họ, công ty truyền thông Huỳnh Thư là sản nghiệp của chỉ huy.
Bọn họ tới trước cửa nhà chỉ huy gây rối, là một tội chết.
Nhóm người này sụp đổ ngay tại chỗ, vì mạng sống, chỉ có thể thay đổi lập trường, làm nhân chứng cho chỉ huy.
Kim Thiên Lân hít sâu, cưỡng ép bản thân mình bình tĩnh lại: “Các người nói hươu nói vượn.”
“Không có chứng cứ, tôi muốn kiện các người tội phỉ báng!”
Mọi người vội hô lên: “Chứng cứ? Chúng tôi có chứng cứ.”
“Làm phiền cục trưởng Triệu mở còng tay cho chúng tôi, chúng tôi sẽ lấy chứng cứ ra.”
Triệu Nhất Vương nháy mắt với cấp dưới, người của ông ta lập tức mở còng tay ra.
“Nhóm nhân chứng” mỗi người đều lấy ra một xấp tài liệu từ trong lòng ngực, đẩy tới: “Anh Vương, đây là chứng cứ của chúng tôi.”
Nhìn thấy những tài liệu đó, đám người Kim Thiên Lân đột nhiên cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, trời đất quay cuồng.
Chết tiệt, đó đúng là hợp đồng bất hợp pháp của bọn họ.
Hợp đồng lúc trước được Liễu Yên Thành đốt đi, là hợp đồng hợp tác của bên A.
Mà những bản hợp đồng trong tay “nhóm nhân chứng” đó, là hợp đồng của “bên B”.
Nhưng mà, những bản hợp đồng đó bọn họ đều gửi ở trong nhà Kim Thiên Lân.
Sao bây giờ lại xuất hiện ở trong tay bọn họ!
Kim Thiên Lân là người đầu tiên có suy nghĩ này, chính là Diệp Huyền Tần đã phải người tới nhà mình trộm mất.
Tay anh ta run rẩy, gọi điện thoại cho quản gia: “Quản gia, có phải nhà tôi bị mất trộm không?”
Giọng nói của quản gia vô cùng run rẩy: “Ông Lân, cứu mạng, tôi. Tôi bị người ta khống chế rồi.”
Cạch! Di động rơi xuống mặt đất.
Kim Thiên Lân mặt đỏ tại hồng trừng mắt nhìn Diệp Huyền Tần: “Họ Diệp kia, ban ngày ban mặt, cậu dám phải người xông vào nhà dân, cướp bóc bắt cóc, tội không thể tha!”
“Tướng quân Liễu, mau bắt cậu ta lại.”
Diệp Huyền Tần nhún nhún vai: “Anh không có chứng cứ thì đừng nói lung tung, nếu không tôi sẽ tố cáo anh tội phỉ báng.”
Diệp Huyền Tần phải Bạch Phụ Lưỡng của tập đoàn sát thủ Tử Dạ đích thân ra tay.
Cô ấy để lại bất cứ chứng cứ gì mới là lạ.
Kim Thiên Lân: “Tôi.”
Diệp Huyền Tần: “Cục trưởng Triệu, tôi rất bận, không có thời gian rảnh.”
“Làm phiền ông nhanh chóng chấp hành pháp luật, đừng làm ảnh hưởng tới hoạt động bình thường của công ty tôi.”
Triệu Nhất Vương tỏ vẻ áy náy: “Xin lỗi cậu Tần, đã làm chậm trễ thời gian của cậu.”
“Mau, bắt Kim Thiên Lân và năm tên nghệ sĩ của anh ta lại.”
Người của Triệu Nhất Vương lập tức còng đám người Kim Thiên Lân lại, đưa đi.
Mấy người Kim Thiên Lân còn đang choáng váng, Bọn họ là ngôi sao được mọi người ngưỡng mộ, sống trong nhung lụa, sao có thể chịu được loại khổ sở phải ngồi tù này chứ.
Hơn nữa, một khi ngồi tù rồi, danh tiếng sụp đổ, cái bát sắt cũng không còn nữa.
Bọn họ vội vàng cầu xin Liễu Yên Thành: “Tướng quân Liễu, cứu mạng, cứu mạng.”
Trên mặt Liễu Yên Thành đầy vẻ khó xử.
Chứng cứ của người ta vô cùng xác thực, anh ta không cứu giúp. Ít nhất là lúc này sẽ không thể ra tay.