Triệu Cảnh con ngươi co rụt lại, hắn hét lớn để kéo tỉnh người kia. Trưởng lão Tấn Thanh này khi nghe tiếng gọi của Triệu
Cảnh hắn chợt bừng tĩnh nhưng cũng từ trong bừng tĩnh hắn đã thấy một đạo hồng quang xé gió ầm ầm bổ xuống đầu hắn với
khí thế này hắn sẽ bị một phân thành hai không thể nghi ngờ.
Cùng lúc đó Triệu Cảnh đã điểm ra một chỉ một đạo hắc quang xé gió phóng thẳng về phía Võ Thừa lúc này đạo hắc quang kia
đã nhanh hơn trước gấp mấy lần hiển nhiên hắn đã dốc toàn lực thi triển, một kích tất sát nếu không Triệu Tấn Thanh kia hẳn
phải bị một búa chẻ đôi không thể nghi ngờ.
Thế nhưng hắn đã đánh giá thấp cường độ Thân Thể của Võ Thừa này. Võ Thừa hoàn toàn không để ý đến công kích của
Triệu Cảnh , trong mắt hắn chỉ còn lại cảnh tượng Trường Ngạo huynh đệ hắn bị một kiếm của người kia chém xuống mà
không rõ sống chết.
– Phốc… xuy…
Âm thanh trầm muộn vang lên một búa của Võ Thừa chưa chạm đến Triệu Tấn Thanh đạo hắc quang đã đánh trúng sau vay
hắn nhưng một búa vẩn chém xuống chỉ là vĩ đạo có chút lệch hướng đi thẳng về phía tay trái Triệu Tấn Thanh khiến cánh tay
hắn bay ra ngoài.
Máu tươi thành vòi từ cánh tay Triệu Tấn thanh bắn ra, hắn hét thản một tiếng chật vật lui về sau đưa tay điểm vài cái lên vay
để cầm máu, sắc mặt nhợt nhạt cùng kinh hãi nhìn Võ Thừa. cũng không nhìn đối thủ trực tiếp dùng tốc độ nhanh nhất bay ra
xa xa…
Võ Thừa một kích bổ xuống cũng lảo đảo sau đó hắn nhanh chóng tiến đến vị trí Trường Ngạo bị lãnh một kích của trưởng lão
Triệu gia nằm đó.
Thấy hành động của Võ Thừa bỏ qua cho mình Trưởng lão Triệu gia hít sâu một hơi cũng không dám nán lại thêm giây phút
nào hai người Triệu gia nhanh chóng hóa thành hai đạo lưu quang phóng đi.
Võ Thừa quay đầu nhìn về hướng hai người này bỏ chạy gương mặt lạnh băng hắn trong lòng cũng thầm than vì một kích lúc
trước không thể đắc thủ lấy mạng tên kia. Dù sao hắn cũng chưa đột phá thái ất cảnh, lúc trước có thể dễ dàng giết chết Phan
Vô Phong là vì tên kia không có phòng bị. Huống hồ người này từ trong Linh Hồn Phán Xét của hắn bị Triệu Cảnh hét lớn kéo
tỉnh nên hiểm hiểm tránh được một kích.
Trường Ngạo lúc này chiến giáp cơ hồ đã bị vỡ nát hơn một nửa, trên thân huyết nhục mơ hồ có thể thấy rõ một đường vết
thương dài 20cm. Sắc mặt nhợt nhạt. Nhìn thấy cảnh này Võ Thừa sắc mặt càng âm trầm cực điểm. Hắn móc trong không
gian thần ấn lấy một bình đan dược cho Trường Ngạo nuốt vào, rồi lấy thêm một bình khác rát bên ngoài vếch thương,
Trường Ngạo gương mặt co giật vài cái rồi cũng mở mắt.
Thấy vậy tất cả mọi người hít sâu một hơi, nếu không vì bộ chiến giáp này có lẻ Trường Ngạo lãnh trọn một kích kia tất nhiên
sẽ vẫn lạc tại đương trường. Hắn nhìn Võ Thừa gương mặt hiện lên nụ cười gượng rạo.
– Đại ca. Ta không sao.
Võ Thừa gật nhẹ đầu.
– Tốt rồi, chúng ta nhanh chóng về lại nơi trú quân thôi.
Nói xong hắn hơi xoay đầu nhìn về phía đám người Quách Tế Lãnh đang kinh hồn tán đãng ở xa xa vẫn chưa hết bồi hồi từ
trận chiến vừa rồi.
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!
">
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!