Mục lục
Tu La giới chí tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

– Thực lực cụ thể thế nào?


– Quách gia tộc người có tu vi cao nhất là Quách Phàm nằm ở thái ất lục trọng. Cường giả các gia tộc phụ thuộc có hơn 15


người tu vi giao động là thái ất tứ trọng cùng ngũ trọng. Thái Gia cũng không trên lệch với Quách gia bao nhiêu chỉ đáng ngại


nhất là Triệu gia. Ngày cũng biết đại trưởng lão Triệu gia lão bất tử kia vốn là một trưởng lão trong Độc Tà Tông. Khả năng kêu


gọi của hắn có ảnh hưởng lớn hơn hết thảy.


Nghe Đồ Lão phân tích mọi người thần sắc thoáng lại trở nên ngưng trọng. Nhìn về phía Tinh Gia.


Tinh Gia cười cười rồi giơ tay lên nói.


– Mọi người không cần khẩn trương , các ngươi có lẽ rất kiêng kỵ độc của Triệu Gia hay nói đúng hơn là độc của Độc Tà Tông


có phải vậy không. Hừm một cái tông môn dùng độc tà đạo bản Gia còn chưa để vào mắt ta cam đoan với các ngươi sẽ không


một ai trúng độc mà chết cả cho nên cứ tự nhiên mà đánh.


Nói xong Tinh gia liếc cặp mắt đầy tình ý về phía Diệp tộc trưởng khiến nàng tuy có vẻ đã có tuổi nhưng gương mặt lại hiện lên


một rạng mây hồng rất bắt mắt.


Mọi người nghe lời này chỉ có vài người mới đến thì thần sắc có chút nghi hoặc nhưng nhìn sự sùng bái bằng ánh mắt của các


gia tộc lớn khác nhìn tinh gia thì họ cũng có chút thấy yên tâm. Họ thật sự rất kiêng kỵ Triệu Gia kia vì trong quá khứ có vài gia


tộc lớn đã bị Triệu Gia dùng độc mà phải diệt tộc.


Tinh Gia vẫn còn lân lân đắc ý thì bỗng nhớ ra điều gì quay sang hỏi Hạ Đồ.


– Hạ Lão cháu trai ta tin tức thế nào?


Hạ Đồ sắc mặt nghiêm túc nói.


– Vài ngày trước đội ngũ của Kim gia đã được giải cứu an toàn, nhưng Trường Ngạo lại bị trưởng Lão Triệu gia đánh cho trọng


thương, tuy thương thế không quá nghiêm trọng nhưng cái kia Võ Thừa tiểu hữu hắn tức giận đã một đường truy đuổi hiện


cũng không rõ tình hình nhưng có vài đội ngủ đến xin phụ thuộc chúng ta một phần cũng vì chuyện này.


Hạ Độ có chút cảm khái khi nhắc đến Võ Thừa, ai cũng có tuổi trẻ và nhiệt huyết rồi hành động nông nổi. Nhưng vì huynh đệ


của mình mà làm ra những chuyện như vậy trong giới tu luyện cơ hồ đã hiếm lại càng hiếm. Người này nghĩa nặng tình thăm


Hạ Gia kết giao được đúng là tổ tiên phù hộ.


Tinh Gia nhếch miệng biểu hiện không ngoài dự tính của hắn.


– Cứ để hắn tiếp tục làm việc hắn muốn… haizzz… Chấp niệm a… xem ra Triệu Gia không xong với tên đầu đất này rồi.


Tinh gia phất tay một quyển trục thô sơ rơi trên bàn đá nghị sự.


– Đây là phương pháp luyện chế đan dược. Khi ăn đan dược này vào trong vòng 3h đồng hồ không có bất kỳ loại độc nào có


thể xâm nhập vào cơ thể, dược liệu cũng không quý giá khó tìm , Đồ Lão hãy sao chép rồi đưa đan phương cho các gia tộc


tiến hành luyện chế đi. Sắp tới Triệu Gia cũng nên diệt rồi.


Hắn ưởng ngực chấp tay sao lưng bài ra bộ dạng cao thủ tịch mịch khiến những người ở đây hít thở dồn dập nhiệt huyết sôi


trào. Bọn họ đã ích nhiều bị các gia tộc lớn ở thành Ngan Bạc chèn ép. Nay có cường giả muốn diệt gia tộc kia hiển nhiên bọn


họ còn gì phấn khích hơn.


– Nếu đã vậy mọi người trở về chuẩn bị ta sẽ sớm phái người đưa đến đan phương cho từng gia tộc của các vị.


Hạ Đồ chắp tay nói với mọi người rồi ra hiệu giải tán cuộc họp.


Tất nhiên Tinh Gia sẽ sánh vai cùng Diệp tộc trưởng kia đi về phía lều trại Diệp gia. Trong khoảng thời gian này hắn mới thật


sự cảm thấy mình đứng trên đỉnh phong của nhân sinh.


Ngoài việc tình tứ cùng Diệp tộc trưởng hắn còn thường xuyên chỉ điểm luyện đan cho Hạ mẩn. Cô gái này thời gian qua đã


rất tiến bộ nhưng đan dược nàng luyện hầu hết đều để dành cho Võ Thừa. Chuyện này Hạ Đồ cùng Tinh Gia cũng bất đắc dĩ


cười khổ.


Tinh gia lấy một ngọc giản ra cái miệng mấp máy đôi chút rồi cất vào, ý vị cười cười lại càng nhiều. Nắm tay diệp tộc trưởng


bước đi.


.


Bên ngoài chiến địa chi nguyên.


Trên một bình đài trên vị trí cao nhất ba lão giả sắc mặt tươi cười đang nói chuyện với nhau.


– Ha ha ha quả nhiên lần này như Lương lão nói. Rất nhiều mầm móng tốt.


Lục lão ha hả cười một tiếng mở miệng chỉ thấy trên một màng linh lực, một thanh niên đang giao đấu với một người khác.


Phía sau thanh niên này một con khỉ màu trắng hư ảo hiện ra. Nếu Võ Thừa nhìn thấy nhất định sẽ biết người này đã nhận


truyền thừa của Vạn Thú Tông khi đó.


– Quả nhiên như ta đoán trước đó có một di tích đã mở ra khiến cho nhiều người ở thành Ngan Bạc có cơ duyên cực lớn. Phải


không Lương Lão Đầu.


Người lên tiếng là Lâm Thiên Thức hắn như cười như không nhìn Lương Quang với bộ râu trắng muốt đầy thâm ý hỏi.


Lâm đạo hữu ngươi không cần phải móc khoét người cũng đã ước định cả hà tất phải bóng gió làm gì.


Lão giả họ Lâm cơ mặt co giật vài cái định lên tiếng cự cãi nhưng chợt người còn lại đã giơ tay lên ngăn lại thần sắc có rất tập


trung. Hắn nhanh chóng móc một ngọc giản ra thần thức gót vào cảm nhận vài giây sau hắn ngước nhìn hai lão giả còn lại nói.


-Vị kia truyền tin.


Vừa nghe người này nói hai lão giả định cãi nhau tiếp thì ngừng lại dường như cùng lúc hai người mở miệng.


– Là chuyện gì?


Lục chấn hà gương mặt cười cười đưa ánh mắt nhìn về một màng ánh sáng đang dần dần hiện lên một bóng người tràng đầy


cơ bắp linh lực vận chuyển hiển nhiên chuẩn bị giao chiến với địch nhân.


– Lại đánh à…


Gương mặt Lâm Thiên Thức hiện lên vẻ cổ quái.


– Không hổ là cháu của vị kia. Trong vòng không đến năm ngày liên tục đánh bại hơn 10 cường giả vượt cấp.


Lương Quang lão giả ở một bên cười khổ không ngừng cảm khái. Tuổi tác và tu vi cùng chiến lực của người kia khiến cho lão


tu hành gần trăm năm giống như sống trên thân cẩu.


Lục chấn hà gương mặt bình tĩnh nhìn vào màng sáng trước mặt thì sắc mặt có chút nghiêm nghị nói.


Hai tên trưởng lão Triệu Gia này ỷ lớn hiếp nhỏ làm cho huynh đệ người này bị thương mới xảy ra cớ sự người này đuổi giết


liên tục không buôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK