bạo khiến cho Văn Đằng Vương chật vật lùi về sau liên tiếp.
– Đệ Tam Vương cũng chỉ có vậy mà thôi.
Ngửa cổ cười lớn Phù Đổng Thiên Vương huýt sáo một tiếng lập tức Xích Lân Thiết Kỵ xong lên phun ra một đoàn hỏa diễm
màu vàng lên ngọn cây tre còn một ích lá, những lá cây này bốc cháy lửa vàng sức nóng lan tỏa ra khiến không gian xung
quanh bị bẻ cong gấp khúc, nhưng đều kỳ lạ là lá cây vẫn không cháy hết mà nó cứ giữ ngọn lửa như vậy dường như vĩnh
viễn bất diệt.
Văn Đằng Vương vừa thấy ngọn lửa này sắc mặt kịch biến, công pháp hắn tu luyện có phần âm tà, Kiêng kị nhất là chí dương
mà ngọn lửa này rõ ràng là như vậy.
Con ngươi co rụt lại hắn lập tức biến đổi thủ ấn hai tay vẽ một hình tròn trước người, một đồ đằng mặt quỷ dữ tợn hiện ra
dường như thực chất hóa, mặt quỷ nhe nanh hung ác, ngay khi đồ đằng này vừa hình thành Văn Đằng Vương lặp tức cắn
chóp lưỡi phun một ngụm máu lên đồ đằng mặt quỷ kia, sắc mặt hắn lập tức càng thêm tái nhợt vội vàng điểm một chỉ về phía
trước.
Đồ đằng hóa thành một đầu lâu quỷ dữ tợn há miệng đầy răng nanh cắn nuốt về phía Phù Đổng Thiên Vương, cũng trong lúc
đó cây tre cháy lên ngọn lửa kim sắc cũng đã ầm ầm nện đến.
Ong…
Cây tre đập thẳng vào đầu quỷ dữ tợn ầm một tiếng, trong sát na không gian ở vị trí va chạm lập tức nứt gãy như thủy tinh
sóng xung kích bạo ngược lan ra tứ phía.
Phù Đổng Thiên Vương thu cây tre lại lùi về sau vài bước gương mặt không chút đổi sắc, nhưng hai tay hắn nhất thời truyền
đến cảm giác tê dại nếu nhìn kỹ có thể thấy máu tươi chảy xuống lòng bàn tay.
Phía đối diện mặt quỷ dữ tợn dường như ngửa cổ lên hét thảm một tiếng ở vị trí bị cây tre quất đến còn có kim sắc hỏa diễm
nghi ngút cháy lên.
Răn rắc… Bụp… đầu quỷ vỡ tung thành từng mảnh tiêu tán, lặp tức Văn Đằng Vương bay ngược về sau hơn 100m mới ổn
định được thân hình, sắc mặt càng tái nhợt lại phun ra một ngụm máu lớn màu đen kịch.
Hiển nhiên thương thế của hắn không nhẹ, mắt lóe hung quang hắn tiếp tục xông về phía Phù Đổng Thiên Vương,
– Đến tốt…
Phù Đổng Thiên Vương cười khẩy, lại đập tới một cây đột nhiên thân thể Văn Đằng Vương co lại như quả cầu, cây tre đập tới
chỉ nghe bịch một tiếng âm thanh trầm muộn vang lên, Phù Đổng Thiên Vương nhíu mày, ngay lập tức thân thể Văn Đằng
Vương bị cây tre đập bay thẳng vào màng linh trận của Tinh Gia tạo nên
– Không ổn…
Ầm một tiếng hoàn toàn xuyên thủng màng phòng hộ linh trận, trùng hợp thai vị trí hắn xuyên qua một đường bay thẳng đến vị
trí Võ Thừa đang đứng.
– Chết tiệt…
Tinh Gia sắc mặt xanh mét mắn lớn một câu hai tay bấm thủ ấn chuẩn bị cưỡng ép dùng thất ấn ngọc dịch chuyển Võ Thừa
nhưng trong lúc đó chỉ nghe âm thanh trầm thấp của Phù Đổng Thiên Vương vang lên.
– Lũy Tre Vách Thành…
Lặp tức bốn phía từ dưới mặt đất từng cây tre đâm lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy từ măng tre rồi dài ra, đâm
nhánh, ra lá tất cả dường như chỉ trong vài hơi thở xung quanh Võ Thừa có một dãy tre bao phủ xung quanh hắn như vách
tường thành dày đặt.
Thân hình Văn Đằng Vương lúc này đã trở lại nguyên trạng có thể thấy trên lưng hắn còn in một vệt dài do một kích của Phù
Đổng Thiên Vương khi nảy, dĩ nhiên hắn định chịu đấm ăn xôi.
Nhưng khi hắn còn cách Võ Thừa không đến 10m, đối với hắn 10m này chỉ là cái nháy mắt mà thôi thế nhưng thần thông của
Phù Đổng Thiên Vương quá biến thái, nhanh như vậy tạo thành một Vách tường bằng tre kiên cố vô cùng, muốn xong qua
phải cần ích công phu cùng thời gian.
– Mẹ kiếp…
Văn Đằng Vương cắn răng đưa tay lên mi tâm kéo ra một cái, một đạo hắc khí như một con đĩa ngọ ngoạy trong tay hắn,
miệng hắn lẩm bẩm chú ngữ phức tạp sau đó thả tia hắc khí kia đi. Tia hắc khí này không chịu ngăn cản của vách tường bằng
tre kia nó luồn lách xuyên qua bay thẳng vào người Võ Thừa, Văn Đằng Vương liếc nhìn Võ Thừa một cái đầy thâm ý rồi hắn
nhanh chó hóa thành một đạo hắc quang xa xa bay đi.
Phù Đổng Thiên Vương nhíu mày cũng không đuổi theo mà lặp tức bay đến người Võ Thừa.
Võ Thừa gương mặt không có chút biến hóa dường như tia hắc khí lúc nảy không ảnh hưởng gì tới hắn, hắn nhắm mắt cảm
nhận cũng không tìm ra được có chỗ nào không đúng.
Thấy Phù Đổng Thiên Vương tiến đến Võ Thừa ôm quyền gật đầu một cái, phù đổng thiên vương đưa tay lên đặt trên đỉnh
đầu võ thừa thần thức khẽ đảo một vòng sau đó hắn thu tay về sắc mặt càng thêm âm trầm…
Lúc này Tinh Gia khẽ động thân hình cũng bay tới Võ Thừa thần thức đảo qua gương mặt cũng không khá hơn Phù Đổng
Thiên Vương là mấy.
Tinh Gia cùng Phù Đổng Thiên Vương liếc nhìn nhau một cái cả hai đều nhìn ra sự ngưng trọng trong mắt của nhau.
– Nguyên Thức Ký Chủng.
Tinh Gia âm trầm mở miệng, Phù Đổng Thiên Vương khẽ gật đầu.
– Làm sao bây giờ?
Phù Đổng Thiên Vương lên tiếng.
Tinh Gia sắc mặt vô cùng khó coi liếc nhìn một vòng toàn trường rồi nhìn về phía ba lão giả lúc này còn đang rung động xa xa
đứng nhìn về phía Phù Đổng Thiên Vương.
– Ba người các ngươi thu xếp tốt việc ở đây đi.