Nữ tử họ Đường hít sâu một hơi chấn định tâm thần nàng mở miệng giọng điệu có chút cung kính.
– Ta… ta thấy một cái hồ cùng một mảnh đại lục rộng lớn… và có…
Nói đến đây gương mặt nàng có chút thất sắc, nàng không nghĩ, linh thức của một Võ giả Trúc cơ lại huyễn hóa ra như vậy, thật sự đã vượt qua tầm hiểu biết của nàng.
– Rồi gì nữa…
Tinh Gia bộ dạng vô cùng gấp gáp.
– Ta không rõ lắm, dường như… có một đôi mắt, đôi mắt đó…
Sắc mặt nàng tái nhợt phun ra ngụm máu tươi, thần sắc uể oải vô cùng, nhớ lại đôi mắt lúc trước chỉ một cái liếc nhìn đã khiến thần thức của nàng lặp tức bị chấn nát, cảnh tượng nó khiến nàng nghĩ
đến cũng không dám nghĩ, có thể là cái dạng linh hồn gì chứ?
– Có một trận chiến vô cùng kịch liệt nhưng ta vừa mới đinh quang sát kỹ hơn thì dư ba của trận chiến kia khiến cho một tia thần thức của ta sinh sinh bị hủy diệt.
Hồi lâu sao nàng mới nặng nề nói ra được.
Tinh Gia gật gù, hắn lại trầm ngâm nhìn Võ Thừa, còn tất cả những cô gái còn lại sắc mặt ai nấy đều tái nhợt. Phải biết rằng tu vi của Phó Tông Chủ bọn họ đã là nửa bước Kim Cang cảnh, thần thức
đã cường đại cỡ nào mà lại dễ dàng bị hủy diệt trong một cái nháy mắt.
Đến cùng là có chuyện kinh khủng gì xảy ra trên người người này.
– Lưu Nguyệt Tông có nơi nào đặc thù không?
Tinh Gia hỏi.
Nữ tử họ đường lấy lại bình tĩnh.
– Ý người là…
– Không sai là một nơi dạng như linh lực nồng đậm không sai để võ giả đột phá tiếng giai chẳng hạn.
Nhìn Tinh Gia thật sâu một cái. Nữ tử này cắn răng gật đầu.
– Có…
– Được nhanh dẫn chúng ta về đó.
Nữ tử này gương mặt hiện lên một tia chần chờ, bởi vì địa phương kia thật sự quá trọng yếu đối với tông môn bọn họ, nhưng nàng nhớ lại một tia ánh sáng ngũ sắc vừa rồi Tinh Gia thi triển ra khiến
nàng trong nháy mắt hồi phục linh thức mà nàng chỉ đơn thuần mới luyện hóa một tia trong đó, nghĩ đến đây nàng cắn răng nói.
– Về Tông môn cần phải tiến về phía sơn mạch cách đây 5km mới có truyền tống trận.
– Không cần.
Tinh gia hai tay bắt quyết liên tục, rất nhanh đã đánh ra hơn vài trăm thủ ấn mỗi thủ ấn đều hóa ra một đạo ánh sáng nhỏ không ngừng dung nhập xuống mặt đất, chỉ không đến 10 nhịp thở mặt đất nơi
tất cả mọi người đang dừng chân một trận đồ truyền tống bán kính hơn 10m được hình thành.
Tất cả các cô gái thấy một màng phát sinh đôi mắt đều trợn tròn cái miệng há to có thể nhét vừa một quả trứng.
Tinh gia đưa tay chỉ vào một vị trí nói với nữ tử Họ Đường kia.
– Đến đó tập trung linh thức đến vị trí ngươi muốn đến.
Nữ tử họ đường thoáng chần chờ nhưng nhìn thần thái xúc động của Tinh Gia nàng cũng bước lên vị trí đó sau đó mở miệng.
– Hai người đi ra dìu hắn.
Những nữ tử phía sau nhất thời bối rối, cũng phải thôi Lưu Nguyệt Tông các nàng tôn thờ Thiên Nga, loài vật này có tính chất vô cùng cao ngạo nhưng một khi đã kết đôi thì đặt biệt chung tình, có
truyền thuyết nói rằng sau khi Thiên Nga kết đôi nếu một trong số đó vì gặp chuyện không may ngã xuống thì con còn lại sẽ tự vẫn chết theo, từ đó cũng thấy phần nào độ chân tình của chúng.
Trúc Vũ Hy gương mặt ửng đỏ bước ra một bước, nhẹ giọng nói.
– Để ta…
Nàng đi đến cạnh Võ Thừa định đỡ hắn dậy nhưng lại nghe âm thanh Tinh Gia vang lên.
– Khỉ… con mẹ ngươi, còn ngây ra đó làm gì.
Các nàng ngẩn ra một cái vô hình dung các nàng đã quên mất theo cùng Tinh gia còn có hai con vật, con khỉ cũng không chần chờ gì cơ thể nó đột nhiên hóa lớn ra như một tòa núi nhỏ đỡ lấy Võ thừa
sắc mặt vẫn vô cùng thống khổ, thấy mọi chuyện đã xong nữ tử họ đường lập tức nhắm mắt tĩnh tâm.
Ánh sáng đồ án càng thêm phát sáng, nó mạnh mẽ phóng mạnh lên trời thông vào hư không, khi màng sáng kia tắt đi mọi người đã không còn ở đó, chỉ để lại trên mặt đất một đồ án hằng sâu vào trong
lòng đất.
Trải qua tầm một nén nhang không gian ở đó đột nhiên vặn vẹo, cùng với đó có hai bóng người bước ra đứng ngay phía trên vị trí truyền tống của đám người Tinh Gia.
Một người trong hai người này là một nữ tử không ai khác nàng chính là Tử Điệp, người còn lại là một lão giả mái tóc bạc phơ nhưng da mặt lại nhẵn bóng như da em bé. Người này có một khí tức
già nua khó tả, khoác trên người một bộ đạo bào màu xám nhìn rất tiên phong đạo cốt, hắn nhìn đồ án dưới đất trong mắt hiện lên một tia kì dị. Miệng hắn lẩm bẩm.
– Thủ thật này… Viễn cổ trận đồ!
Lưu Nguyệt Tông, một tông môn Hạ cấp nằm ở phía tây nam của đại lục Linh Huyền.
Tuy là một tông phái hạ cấp nhưng xét về chiều sâu của tông môn này cũng là một bề dày năm tháng, bởi vì Lưu Nguyệt Tông tông môn này khá ôn hòa tông chủ của tông môn cũng không màng thế
sự, không thích tranh đua nên hầu như rất lâu rồi tông môn này chưa có đại sự xung đột phát sinh với tông môn khác.
Còn một khía cạnh khác đó là thực lực tông chủ Lưu Nguyệt Tông nông sâu không rõ, có tin đồn người này tu luyện không đến 30 năm đã đột phá thái ất tiến vào Kim Cang cảnh, và điều đặc biệt tông
chủ Lưu Nguyệt Tông còn rất trẻ, nghe nói năm xưa thiên tư người này phải khiến các Tông phái trung cấp vô cùng chú y tới, ngay cả một số tông môn ở Linh Huyền Châu cũng ngỏ lời mời, thế nhưng
người này lại cự tuyệt và chấp nhận sống quy ẩn không màng thế sự.
Tạm thời không nói đến Tông chủ Lưu Nguyệt Tông nửa.
Đây là một vùng đất linh khí dồi dào, nhìn từ xa liền thấy có ba ngọn núi cao phân biệt, nếu để ý thì hai ngọn núi hai bên là hình hai cánh chim dang rộng đưa lên tư thế vỗ cánh.