quanh. Thỉnh thoảng lại quẳng một viên đan dược vào miệng nhai nhỏm nhẻm như kẹo, về việc này hắn đã xem như thói quen
của mình.
Từ lúc bắt đầu tu luyện Tu La Quyết Thể Quyển thì lúc nào cũng phải cần có một lượng linh lực để bổ sung vào cơ thể hắn
cho nên hắn phải ăn đan dược liên tục nếu không ăn hắn sẽ cảm giác rất đói bụng. Về chuyện này nếu như là một đệ tử của
bất cứ một gia tộc nào trong thành Ngan Bạc tu luyện công pháp này chắc chắn sẽ tán gia bại sản.
Chỉ là Võ Thừa hắn có Tinh Gia cùng Hạ Mẩn liên tục cho hắn đan dược nên mới có thể để cho hắn tu luyện như vậy.
Về linh hồn lực của hắn sau khi nhận truyền thừa của Đổ khải cũng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Vốn dĩ lúc trước
chỉ là một đám rêu xanh mọc quanh bên cái bờ hồ linh lực thì nay đã trở thành một cánh đồng cỏ phì nhiêu nhìn không thấy
điểm cuối. Võ Thừa cũng bâng khuâng vì sao hắn chưa thể ngưng tụ ra Thần Hồn về đều này Tinh Gia lại chỉ nói lập lờ nước
đôi kiêu hắn đột phá Linh Vương sẽ ngưng thực được thần hồn.
Võ thừa cũng không hỏi nhiều tinh gia bảo sao làm vậy quản thời gian qua hắn đã xem Tinh Gia là người thân của hắn còn
Trường Ngạo là huynh đệ tốt của hắn không có gì phải nghĩ ngợi.
Đang ngồi chống tay lên cằm tận hưởng cảm giác ngon lành đến từ đan dược thì chợt Võ Thừa nhíu mày nhìn hướng xa xa
bên ngoài một đồng cỏ có phần vàng úa.
– Hủm… lại là nó…
Võ thừa đứng thẳng người dậy nhìn chầm chầm phía trước chỉ thấy một con vật với bộ lông trắng muốt có bộ dạng rất sợ hãi
đang chạy thục mạng về hướng Võ Thừa, còn cách khoảng 20m nó chợt phát hiện Võ Thừa đang nhìn mình nó hoảng hốt
dừng lại nhưng trong phút chốt nó lại nhanh chóng chạy nhanh hơn về phía Võ Thừa rồi nhảy vào người hắn.
Võ thừa vô ý đưa tay lên con vật không chút nghĩ ngợi nhảy lên cánh tay to bự của hắn rồi như có biểu tình ai oán ư ứ vài
tiếng như rất là bị người ta đối xử tệ bạt, xong nó còn ngửa cổ lên có thể thấy một vết hằn sâu còn gơm gớm máu để lại hiển
nhiên do người ta dùng một loại dây nào đó buộc vào nhưng nó lại dùng cách gì không biết thoát ra được.
Võ Thừa ngẩn ra, con vật này chính là con tiểu Hồ Ly lúc trước đã từng dẫn dụ hắn đến chỗ Triệu Ma La.
Võ Thừa vô ý dùng tay nâng cằm con Hồ Ly nhỏ lên hắn từ khi nhận được truyền thừa khống thú quyết chưa từng thi triển
thành công làn nào khiến hắn có chút hoài nghi về khả năng của mình. Võ thừa nghĩ nghĩ xong hắn lấy trong túi ra vài viên đan
dược đưa trước mặt con Hồ Ly rồi nói.
– Tiểu Hồ Ly ăn cái này thử xem có giúp ngươi chữa trị không?
Vốn là đan dược để hắn tu luyện thân thể hiển nhiên dược lực có phần sẽ giúp cho da thịt được cường hóa hồi phục, con Hồ
Ly ngửi ngửi đan dược xong nó nhẹ nhàng ngậm viên đan dược rồi nuốt vào sau đó nó nhảy lên vay Võ Thừa rồi nằm cuộn
tròn lại ngủ thiếp đi.
Võ Thừa định thi triển Khống Thú Quyết hắn thấy như vậy thì thu tay lại rồi cười khổ lắc đầu thầm nghĩ.
– Lại không dùng được.
Lúc này hắn hoàn toàn tin tưởng mình học được khống thú quyết là vô ích a.
Võ Thừa đưa tay vuốt bộ lông trắng muốt mềm mại của con Hồ Ly nó vẫn nhắm mắt trị thương vì chưa tiêu hóa hết dược lực.
– Một linh thú thì linh trí của nó khá cao. Nó tự dưng chạy đến bên ta… hây là…
Võ thừa đang nghĩ nghĩ chợt âm thanh phía xa truyền đến.
– Tìm mau tìm cho ta, nó vừa chạy về hướng này.
Một âm thanh có phần quen thuộc vang lên chỉ thấy đội ngủ hơn 20 người đang xông xáo từ trong rừng cây nhanh chóng đi ra.
Võ Thừa liếc mắt nhìn qua chợt gương mặt hắn trở nên lạnh lẽo.
– Triệu Gia. Triệu Ma La.
Chỉ thấy người trung niên đi đầu đội ngũ kia tu vi trúc cơ bát trọng khi hắn bắt gặp ánh mắt Võ Thừa chợt thân hình hắn không
hiểu sau lại giống như bị một hung thú nhìn phải. Một luồng lạnh lẽo từ sống lưng chạy thẳng lên sau ót. Hắn cũng nhìn về
phía Võ Thừa rồi lắp bắp mở miệng.
– V… õ… Võ Thừa.
Triệu Ma La có xúc động muốn quay đầu bỏ chạy ngay lập tức hắn vẫn còn nhớ như in cảnh Võ Thừa một búa chém cho một
trưởng lão Triệu gia bỏ mạng tại đương trường.
Trong quản thời gian qua hắn xông xáo trong chiến địa để tìm kiếm cơ duyên không biết mệt mỏi. Cuối cùng cũng đột phá đến
tu vi trúc cơ bát trọng. Tu vi này trong thành Ngan Bạc nếu là cùng một thế hệ với hắn thì cơ hồ hắn cũng là người nổi bậc.
Khi bản thân đột phá Trúc cơ bát trọng hắn không phải không có ý định nghĩ đến sẽ có một ngày hắn tìm đến Võ Thừa này để
rửa mối hận trong lòng. Nhưng thời gian trôi qua mặc dù tu vi hắn tịnh tiến rất nhiều vẫn không theo kịp người này mới đây
hắn lại nghe tin một cường giả thái ất tứ trọng lại bỏ mình trong tay người này thì tất cả ý niệm báo thù rửa hận của hắn cũng
muốn tan thành mây khói. Hắn thậm chí nghĩ phải tránh tên sát tinh này càng xa càng tốt.
Cho đến hôm nay khi bắt gặp ánh mắt đầy lạnh lẽo của người này hắn có cảm giác giống như thế giới này thật nhỏ bé làm
sao.
Mặc dù sợ hãi nhưng Triệu Ma La hít sâu một hơi lấy chất giọng bình tĩnh nhất mở miệng.
– Con Hồ Ly đó là Linh thú ta thu phục trước nếu ngươi biết thời thế thì mau giao ra đây ân oán trước đây giữa chúng ta xem
như xóa bỏ.
Võ Thừa nhìn Triệu MaLa sắc mặt vẫn lạnh băng rồi từng bước tiến lên .
– Ngươi có bỏ cũng không được..
Khoảnh khắc Triệu MaLa thấy võ thừa cách mình còn 30m thì trái tim hắn bắt đầu bang bang đập loạn.
– Bởi vì ngươi đã giết Cha của huynh đệ ta.