Võ thừa nói xong hắn nhìn về phía ngực Mị Nhi đang rỉ máu, có màu đen bốc ra mùi tanh hôi nồng đậm, hắn tuy ngốc cũng
biết đây là nàng đã trúng độc.
Ngón tay điểm vài cái lên ngực Mị Nhi ngăn độc phát tác sau đó hắn lấy đan dược tinh gia cho hắn cho nàng ăn vào, làm xong
hết thảy hắn đặt nàng nằm tựa lên xác ba người Lưu gia ánh mắt nhìn ba người đã chết rương mặt hắn dần trở nên lạnh
băng.
Sau đó cùng quét mắt một vòng chiến trường, thấy ba con khỉ cùng rất nhiều người đã chết còn lại một con khỉ cũng đang rất
yếu ớt nằm thoi thóp tự vào một tảng đá bên kia.
Từ khi Võ Thừa xuất hiện đột ngột quá nhanh làm cho tất cả trở nên vô cùng đề phòng. Ai nấy ánh mắt đều tập trung trên
người Võ Thừa khi linh thức cùng thần thức quét tới lặp tức có thể nghe thấy âm thanh hít khí lạnh vang lên.
Bọn họ không tài nào nhìn ra được tu vi của võ thừa, thần thức dò đến giống như một mảng sương mù trắng xóa không có
điểm cuối.
– Người… người này…
Võ thừa vẫn không động đứng nhìn hết thảy một vòng, lướt qua tất cả hể hắn nhìn đến người nào da đầu người đó có cảm
giác như có một đàn kiến đang bò qua, khoảnh khắc nhìn đến Đoạn Trường Hồng võ thừa nhíu cặp chân mày rậm của hắn
xuống, nhưng cũng không lâu rồi hắn đưa ánh mắt về phía Nhậm Đạt Cầu trước mặt.
– Trên người ngươi… có khí tức ta vô cùng chán ghét.
Lời vừa nói xong Võ thừa đôi mắt trừng trừng nhìn về phía Nhậm Đạt Cầu. Nhậm Đạt Cầu đồng tử co lại hắn muốn nói gì
nhưng cảm giác linh hồn mình như rơi vào một vực thẳm, không ngừng vô lực rơi xuống, xung quanh hố sâu kia là cảnh
tượng từ trước đến nay hắn làm vô số việc tàn ác của hắn, giết người, hãm hiếp, cướp của… tất cả tất cả xoay vòng, tiếng la
hét thảm thiết vang vọng không gian…
Mọi người chỉ thấy Nhậm Đạt Cầu Khi nhìn võ thừa bổng đứng yên, đôi mắt hắn mở to nhưng đồng tử thì nhanh chóng co rút,
càng lúc càng nhỏ miệng hắn vẫn không khép lại được cho đến khi đồng tử màu đen co lại nhỏ hết cỡ rồi biến mất, thay vào
đó chỉ là một màu trắng thì hắn vẫn dữ tư thế đứng đó giống như một pho tượng.
Mọi chuyện nói thì dày nhưng từ lúc võ thừa trừng mắt nhìn Nhậm Đạt Cầu chỉ qua 3 giây thời giang.
Võ Thừa từng bước tiến lên rồi đi ngan qua Nhậm Đạt Cầu hắn không dừng lại chút nào tiếp tục đi qua như không có việc gì,
nhưng mọi người ai nấy đều hít thở nặng nề vì họ đã không còn cảm nhận được khí tức sự sống của Nhậm Đạt cầu nữa.
Đoạn Trường Hồng cũng không ngoại lệ, hơn ai hết hắn vừa rồi có thể nhìn ra chút manh mối chỉ có thể là…
– Linh Hồn Tông Sư, không có lẽ còn mạnh hơn, người này…
Chỉ những người như vậy mới có khả năng Phán Xét Linh Hồn khiến cho một võ giả sống sờ sờ ở đó liền mất mạng.
– Một cái ánh mắt giết người, con mẹ nó còn đánh cái rắm à. Chạy… chạy mau.
Có người hoảng hốt hô lên định quay lưng bỏ chạy thì bị đồng đội kéo lại.
– Chạy con mẹ ngươi à. Đoạn gia chủ còn sờ sờ kìa.
Có người vừa nói xong chỉ thấy Đoạn Trường Hồng nhanh như chớp nắm lấy Đoạn Thanh còn đang thất thần hóa thành một
đạo Lưu quang phóng đi bỏ lại tất cả mọi người.
Võ thừa nhíu mày. Những tên gia chủ của một gia tộc cơ hồ đều là hồ ly vừa thấy tình hình không ổn liền rút lui chạy trốn, võ
thừa nhìn theo hướng của Đoạn Trường Hồng rời đi cũng không truy kích hắn chỉ nhíu mày một cái rồi liếc nhìn toàn bộ những
người còn lại.
– Vực Giới Tán.
Một kết giới lập tức lan rộng ra toàn bộ chu vi sơn cốc, bao trùm lấy tất cả mọi người bên trong, nhất thời trán từng người đổ
mồ hôi hột, những người vừa dùng pháp khí định phi thân bỏ trốn vừa bay lên được vài mét thì ngã nhào xuống đấ,t không
hiểu chuyện gì xảy ra chỉ thấy trong cơ thể không còn chút xíu linh lực nào ánh mắt càng sợ hãi nhìn võ thừa.
Võ thừa lại trừng mắt Phán Xét Linh Hồn lại được thi triển quét ngan một vòng rồi hắn thu hồi vực giới tán tất cả hơn 30 người
chỉ còn không quá năm người ngơ ngẩn bò dậy, lúc này họ lại có cảm giác vận dụng được linh lực, bọn họ nhanh chóng chạy
hết sức lực rời khỏi nơi này, hận không thể có thêm một chân để chạy được nhanh hơn. Vừa chạy bọn họ vừa hét lớn.
– Xin tha mạng a… Xin tha mạng…
Rất sợ võ thừa lại ra tay giết họ. Võ thừa cũng không đuổi giết chỉ lẳng lặng nhìn xung quanh tất cả những người chết đều
giống Nhậm Đạt Cầu đôi mắt không có tròng đen chỉ một màu trắng đục.
Bọn họ chết cũng không nghĩ được vì chính ác nghiệp mà mình gây ra trong cuộc đời của họ vẫn không tiêu tan, nó ở trong
linh hồn tàn phá khiến linh hồn chìm vào vô tận tội lỗi mà không còn ý thức sống. Những người lúc nảy không chết là vì họ
không có ác niệm trong người. Đều này cũng không thể giải thích chỉ có chấp niệm đặc thù của Võ Thừa mới có thể làm ra
như vậy.
Võ thừa đi đến Mị Nhi gương mặt hắn lại hiện lên nét bối rối sau đó hắn bế nàng vào trong động phủ của Đỗ Khải.
Bên trong sơn cốc trong một động phủ ai cũng không ngờ nơi này là nơi một cường giả Tử Đạo Cảnh dốc hết sức lực cuối
cùng để truyền thừa cho một người thanh niên mang trong mình chấp niệm sâu nặng…
Trên một tảng đá lớn khá bằng phẳng võ thừa đặt Mị Nhi thân thể mềm nhũn lên đó, hắn có phần bối rối nhưng rồi rất nhanh
gương mặt trở nên nghiêm túc, hắn tháo lớp áo của Mị Nhi ra lộ ra phần trên xương quay tinh xảo xuống một tí là một cặp
bồng đào mọng nước, phải công nhận Mị Nhi nàng gương mặt xinh đẹp mà vóc dáng cũng có phần hơn người, chỗ nào cần
thì lòi không cần thì lõm về phần này nếu có người khác nhìn thấy tất nhiên sẽ là một hồi xịt máu mũi, nhưng lúc này cũng may
chỉ có một mình Võ Thừa ở đây, hắn vì kí ức bị phong ấn nên có phần hơi đơn giản trong suy nghĩ và hành động nhưng nếu
hắn có lại kí ức của mình thì cũng sẽ như vậy mà thôi.
Võ thừa nhìn thấy hai mũi phi tiêu màu đen còn cấm ngậm phía trên ngực phải của mị nhi, thật cẩn thận hắn dùng dẫn lực
mạnh mẽ nhổ hai mũi phi tiêu ra, lặp tức Mị Nhi sắc mặt càng thêm tái nhợt,
Bằng thần thức mạnh mẽ của mình hắn có thể nhìn thấy xung quanh lỗ thủng đã có dấu hiệu bị hoại tử nếu không xử lý thì
hậu quả không nói cũng biết.