Võ thừa đang trầm ngâm thì bên tai truyền đến âm thanh của cô gái có đôi mắt màu lam kia. hắn nở nụ cười khổ nói.
-Ta tên Võ Thừa ngươi có thể gọi ta là đại ca là được, còn đại thúc cứ gọi tên ta là được a.
Hắn rảy rảy đầu phải chi có Tinh Gia ở đây thì hay biết mấy, nghĩ đến Tinh Gia hắn lại cười khổ. Chắc chắn Tinh Gia biết ta đã kích phát Thất Thần Ấn mới yên tâm quay về huyền linh như thế, nhưng
có lẽ một đoạn thời gian nữa mới có thể gặp lại.
– Đại ca huynh vì sao lại bị thương nặng như vậy? địch nhân của huynh lợi hại lắm sao?
cô gái chớp chớp đôi mắt ngây thơ tò mò nhìn hắn.
– Hải Sa con không được hỏi những chuyện này.
Trung niên rằng giọng, Võ Thừa giơ tay lên ngăn trung niên hắn nói.
– Không sao, Địch nhân của ta đích xác ta còn không biết là người nào a. chỉ là một phân thân của hắn đã đánh ta ra nông nổi như vậy.
Trung niên cùng cô gái ngẩn ra một cái, người trung niên hít sâu vài hơi sau đó nói.
– Võ Thừa, cho ta mạng phép hỏi ngươi đều này.
– Đại thúc cứ việc đừng khách sáo.
-Vậy trong giới Võ Giả ngươi đã đạt đến cảnh giới gì rồi? trúc cơ hay thái ất. việc này đối với ta rất quan trọng a.
Võ Thừa ngẩn ra, không phải vì cảnh giới của hắn mà là vì người này vì sao lại biết cảnh giới trong giới Võ Giả.
-Ta có lẽ đã đặt chân vào cảnh giới…
Nói đến đây Võ Thừa dừng lại, hắn hít sâu một hơi cảm nhận linh lực trong cơ thể mình, hồi lâu hắn nhíu mày thật chặt vài giây nữa bởi vì linh lực bên trong cơ thể hắn hoàn toàn biến mất.
Không còn Linh Lực ta trở thành phàm nhân rồi sao?
Võ Thừa cười khổ, vậy lâu nay ta tu luyện, lại trong một lần độ kiếp vượt ải xem như là mất trắng hoàn toàn rồi a, haizzz?
– Đại ca… Đại ca…
Võ Thừa nhìn gương mặt có phần chờ mong của hai cha con nhà này hắn lắc đầu cười khổ.
-Ta không rõ, vì lí do gì đó linh lực bên trong cơ thể của ta đã không còn nửa.
hai Cha con này nhìn nhau sau đó vẽ mặt hoàn toàn ngơ ngác, bởi vì họ cũng không biết linh lực là cái gì?
-Ý ngươi là bây giờ ngươi không có khả năng vận dụng thần thông võ kỷ này kia mà các ngươi thường nói đó à?
Trung niên khẩn trương hỏi.
-Võ Thừa không còn biết làm gì hơn là gật đầu.
Haizzz… một tiếng thở dài của trung niên này vang lên, cùng một đôi mắt từ chờ mong của cô gái tên Hải Sa bây giờ hiện lên một nỗi buồn rười rượi cùng một màng hơi nước, có gì đó thất vọng trong
hai người.
– Đại thúc người cần biết tu vi ta để làm gì?
Nghe Võ Thừa hỏi người trung niên thở dài xoay đầu nhìn ra mặt biển đang long lanh ánh sao, nhưng trong mắt hắn là một màu đen u ám.
– Chẳng giấu gì ngươi. ta có một thê tử là mẫu thân của nó.
Hắn vừa nói vừa chỉ cô gái.
– Chúng ta có một cuộc sống vô cùng yên bình cho đến khi người của Thiên Quỳ Đảo đi đến đem nàng đi. lúc đầu nàng đi vài ngày rồi về nhưng một lần kia khi nàng đưa cho ta một cái hộp ngọc rồi bị
đám người kia đưa đi cho đến nay không còn tung tích nửa.
Võ Thừa trầm ngâm hồi lâu rồi lên tiếng.
– Người muốn ta đi tìm Mẫu Thân của Hải Sa về?
Trung niên nhẹ gật đầu một cái sau đó âm thanh có phần già nua hơn nói.
-Ta đã nhiều lần đóng bè để vượt biển, chỉ muốn đi tìm đến Thiên Quỳ Đảo thế nhưng không hiểu sao cứ đi ra được không đến 3 hải lý lại có giông bão xuất hiện đẩy bè ta trôi dạt trở về đây.
Ta là người thường nhưng cũng phần nào đoán được, chỉ có những người tu luyện vã lại tu vi cao mới có thể hô phong hoán vũ như vậy. Bản thân ta lực bất tòng tâm, cho đến khi ta gặp ngươi giường
như đã không còn tý sinh cơ nào cả, nhưng ta vẫn ôm hy vọng và khi thấy sự phục hồi thần kì trên cơ thể ngươi ta lại càng nung nấu hy vọng ấy hơn, nhưng bây giờ…
– Haizzz Má nó à bà giờ có khỏe không a…
Than thở một câu hắn lấy ra một chiếc hộp có chút cũ kỹ nhưng bóng loáng và vô cùng sạch sẽ hiển nhiên hắn đã ngày đêm lau chùi thứ này vì nghĩ đến thê tử của mình.
Võ Thừa nghe lời hắn nói trong lòng lại lân lân một loại cảm xúc khó tả, hắn giường như rất đồng cảm cho người trung niên này cùng cô gái kia. hắn ngẩng đầu định nói với người trung niên này một
câu bổng ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc hợp.
Mặc dù linh lực khô kiệt nhưng linh hồn lực của Võ Thừa hắn vẫn rất cường đại hắn lại có thể cảm thấy một thứ gì đó giường như đang kêu gọi mình từ chiếc hộp phát ra.
– Đại Thúc thứ kia là của thê tử ngươi để lại sao?
Trung niên nhân nghe Võ Thừa hỏi hắn chỉ vô thức gật đầu, bởi vì tâm trạng của hắn hiện giờ rất không tốt.
– Có thể cho ta xem kỷ một lần được không?
Lúc này trung niên nhân mới ngẩng đầu nhìn Võ Thừa thật sâu một cái rồi hắn mới từ từ đưa chiếc hộp kia qua cho Võ Thừa, vừa chạm đến một cổ cảm giác ấm áp khó tả từ trên chiếc hộp này
chuyền tới, lúc này Võ Thừa mới nhìn kỹ, nó được chạm khắc bên ngoài rất tỉ mỉ và tinh xảo, và loại vật liệu để làm chiếc hộp này Võ Thừa hắn tin rằng không phải là loại vật liệu bình thường, bằng gỗ
nhưng lại làm cho người ta có cảm giác chắc chắn hơn cả kim thiết rèn binh khí.
-Thật kỳ lạ…
Dẩu sau hắn cũng không phải là Tinh Gia không thể hiểu được những thứ phức tạp thế này, trong lòng hắn thầm nghĩ. thê tử của người này chắc chắn không phải là một phàm nhân. hắn cầm chiếc
hộp định trả về cho người trung niên này bỗng nhiên chiếc hộp như tự ý phát ra một luồng ánh sáng màu xanh nhu hòa.
– Cái này…
Ba người ngơ ngác tại đương trường Võ Thừa thì còn dễ nói riêng hai cha con nhà hải sa thì bộ dạng như người lần đầu tiên được nhìn thấy tivi hoàng toàn nhìn không chớp mắt.
Một bóng hình mỹ phụ nhan sắc vô cùng xinh đẹp hiện ra trước mặt ba người, người này vừa xuất hiện bắt gặp Võ Thừa nàng liền trực tiếp khom người lên tiếng.
– Rốt cuộc ngài cũng đã đến.