Mục lục
Tu La giới chí tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thịch Thịch Thịch…


Lại từng quyền từng quyền của hai tên to xác va vào nhau, Võ Thừa thân hình khôi ngô nhưng phải thua người này về vóc dáng rất Nhiều dẫu sao bản thể của tên này cũng là một loại khủng long thời


cổ đại.


Ầm Ầm Ầm…


Từng cây đại thụ bị nhổ cả gốc lẫn ghể, từng vùng đất rộng lớn bị cày nát, gia cầm bay tán loạn xa xa, khói bụi mù mịt, không có võ kỹ hay thuật pháp gì cả, hai người này hoàn toàn dùng loại lực


lượng thuần túy nguyên thủy nhất chiến đấu, trận chiến này kéo dài tận ba ngày ba đêm cho đến ngày thứ tư thì âm thanh trầm muộn kia cũng ngừng lại.


bây giờ nhiều loài yêu thú tò mò bắt đầu nhòm ngó đến khu vực này, dư ba của trận chiến hoàn toàn tán đi chỉ để lại một cái địa phương như phải hứng chịu một trận oanh tạc B 52 vừa xảy ra vậy.


ở một cái hố lớn có hai thân hình đang nằm dưới lòng hố không rõ sống chết, máu me đầm đìa, khói bụi lại kéo ngang vài phút sau chỉ nghe


Rắc…


Có thứ gì đó vừa bị gãy cùng với một tiếng rống giận nhưng không còn sức lực vang lên.


-Ta… Ta hận a… con bà nó chứ, lại thực sự… thực sự bẻ răng lão tử… um… a…@###%# xxx con mẹ nó lão thiên, ngươi là loại quái vật gì vậy chứ?


Giọng nói đứt quãng không thể nghe rõ ràng là một câu chửi thề vô cùng dài, và đều chắc chắn đó chính là giọng nói của tráng hán với cái miệng cá sấu.


Lại qua vài phút một thân ảnh chật vật từ cái hố kia bò lên ngồi trên miệng hố nhìn xuống hồi lâu, rồi hít một hơi thật sâu ngửa cổ lên nhìn trời, Võ Thừa giơ tay lên cầm theo một cái nanh của một loài


hung thú thời viễn cổ, mỉm cười yếu ớt rồi mệt mỏi nằm ngửa tại đó.


– Hảo răng nanh a…


Lúc này nhóm người Bạch Diện đã đứng dưới chân một ngọn núi vô cùng hùng vĩ, có ngửa gãy cổ cũng không nhìn được tới đỉnh núi, mây trắng vắt ngang chỉ là lưng chừng của ngọn núi này mà thôi.


Với những người như Bạch Diện đứng dưới ngọn núi cao lớn thế này chỉ có hai từ để hình dung nó ” Hùng Vĩ” , phảng phất như nó là một đỉnh thiên trụ là con đường trực tiếp câu thông giữa thế giới


này và một thế giới khác.


Thế nhưng lúc này mọi người đều không có tâm tư chiêm ngưỡng vẻ đẹp của ngọn núi đó. Tâm thần mỗi người đều căng như dây đàn và ánh mắt mỏi người đều tập trung về một hướng. chính là


hướng vừa xảy ra một trận đại chiến.


– Tấu Lục ca huynh nói xem Đại ca có thắng được con khủng long kia không?


Hải Sa mắt phượng màu lam đã xuất hiện màng hơi đỏ nhỏ giọng hỏi Tưởng Tấu Lục.


-Yên tâm đi đại ca sẽ không sao.


Bạch Diện gương mặt âm trầm xiếc chặt nắm đấm, hắn đã không chỉ một lần muốn quay lại cùng chiến đấu với Võ Thừa nhưng bị đám người Cầu Lục Quý ngăn cản, hắn cũng không phải ngốc, bằng


vào thực lực bản thân của hắn hiện tại nếu muốn đứng cùng chiến tuyến với người kia tất nhiên còn chưa đủ.


-Ta phải mạnh lên, nhất định mạnh lên. hắn hít sâu từng ngụm khí để cố nén xúc động trong lòng.


Bạch Diện không biết trong lúc hắn suy nghĩ mong lung hắn đang siết chặt bàn tay của Thùy Linh đến nổi tay ngọc của nàng trắng bệch, vậy mà đôi mắt nàng vẫn một mảng trong veo nhìn gương mặt


hắn không phát ra một tiếng động, nàng biết tâm tư của Bạch Diện lúc này như thế nào, nghỉ lại cảnh chạy loạn vừa rồi không biết là hắn vô tình hay cố ý nắm lấy tay nàng kéo theo mà chạy, lúc đó


tâm trí nàng một trận mê ly, không biết nghĩ gì mà gương mặt ửng hồng liên tục.


– Buông tay người ta ra lúc này là lúc nào ngươi còn ức hiếp con gái nhà lành như vậy hả.


Hải Sa nghiêng nghiêng đầu vô tình thấy sắc mặt thùy linh một trận hồng nhuận lại thấy tay nàng bị Bạch Diện bóp cho biến dạng thì lặp tức hét lớn.


Bạch Diện giật mình mới phát hiện một bàn tay nhỏ bé mềm mại đang trong lòng bàn tay hắn.


-Ta…


Vội buông tay thùy linh ra sắc mặt hắn lúc này vô cùng đặc sắc.


– Im lặng như vậy có lẽ trận chiến đã kết thúc chúng ta cũng nên quay lại đó thôi.


Tống Mạnh Đam lên tiếng.


– Đừng vọng động. Đại ca nói gì ngươi không nhớ sau, dù có chuyện gì đi nửa cũng không cho chúng ta quay đầu mà hãy tiếp tục đi lên ngọn núi tìm một nơi tốt tiến hành tu luyện, thực lực của chúng


ta ngươi cũng đã biết, Kim Cang cảnh ở đây không có tác dụng gì cả.


Tưởng Tấu Lục lên tiếng làm cho mỏi người hít thở dồn dập, nếu ta mạnh hơn nếu ta là một cường giả vô thượng cảnh, thậm chí siêu việt vô thượng thì đã không bỏ chạy thục mạng mà bỏ lại huynh


đệ bằng hữu của ta, ta lẻ ra phải ở đó, đứng cùng một chuyến tuyến với huynh đệ quyết chiến một trận sinh tử không màng.


Gương mặt mỏi người vừa hiện lên vẻ hổ thẹn nhưng phần nhiều là một quyết tâm nào đó ăn sâu vào cốt tủy.


– Ta tin đại ca sẽ không sao nhưng chúng ta cứ không thể gặp nguy hiểm là bỏ chạy chỉ một mình huynh ấy đứng mũi chịu sào mãi thế được, các ngươi nên làm gì thì cũng đã biết, ở đây mọi người


đều có đủ tài nguyên dược vật, ngọn núi sau lưng chúng ta, luồn khí tức đó còn tinh thuần hơn cả linh khí, đây là cơ duyên có lẽ trong đời mỏi người chúng ta giờ phút này chỉ có một, chúng ta sẽ đột


phá rồi một ngày kia chính thức không phải trốn chạy trước bất cứ điều gì nữa.


– Được… ta nhất định sẽ tiến vào Vô Thượng cảnh..


Tất cả cùng đồng thanh lên tiếng.


Bạch Diện là người đầu tiên cắn răng chạy thẳng lên ngọn núi, thùy linh thấy vậy chỉ biết mỉm cười với mọi người một cái rồi cũng chạy theo, tiếp đó từng người rời đi, Tống Mạnh Đâm dẫn theo Kiều


Trinh, Thanh Hà cùng cầu Lục Quý hai thanh niên cùng một cô gái của Nam Viện cũng nhìn nhau rồi gật đầu với Tưởng Tấu Lục dẫn nhau đi tìm một địa phương trên núi để bế quan, lúc này chỉ còn


Tưởng Tấu Lục, Hải Sa, cùng Tiểu Đông cô gái này là người mà Võ Thừa hứa với Đặng Vũ Lặp sẽ bảo hộ nàng được bình an, nàng tu vi cũng không cao chỉ có Thái ất cảnh tầng tám, nếu đổi lại bên


ngoài cũng được xem là thiên tư quán tuyệt vậy mà ở đây là nhỏ yếu vô cùng.


– Đi thôi ta dẫn các muội tìm một địa phương an toàn nghĩ ngơi một đoạn thời gian chờ chúng ta đột phá bình cảnh sẽ cùng nhau đi tìm đại ca.


Các nàng cũng hiểu rõ tình huống cho nên ngoan ngoãn gật đầu, chỉ có điều vừa định duy chuyển thì phía xa đã thấy một bóng xám to như một ngọn núi nhỏ thoát ẩn hiện vài cái đã đứng trước mặt ba


người, cùng với đó là một cái bóng trắng cũng từ một hướng khác xoẹt một cái đã ở trên vai Hải Sa làm cho nàng giật mình kinh ngạc, đến khi nhìn nó đúng là tiểu hồ ly, lúc này nó giương mắt nhìn


chầm chầm vào Tưởng Tấu Lục một cái đôi đồng tử hắn lập tức co rụt lại qua vài hơi thở thần sắc hắn mới trở lại bình thường.


-Tốt quá đại ca nói hắn không sao, cũng có ý bảo chúng ta tìm nơi tốt bế quan tu luyện riêng phần hắn sẽ ở lại trung tâm khu rừng để hái hạt của Tử Lưu Yêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK