Lúc này Võ Thừa cũng đã nghe rõ âm thanh kia, rất nhanh phía mà Tinh Gia chạy vào đầu tiên có một đám côn trùng bay ra,
rõ ràng là một bầy Ong, trên bụng của những con Ong này có hình một tia sét, cái bụng màu nâu, đôi cánh lại màu xanh. to
nhỏ khác nhau, nhỏ nhất bằng một quả trứng ngỗng, lớn nhất cũng to bằng nắm tay người trưởng thành, đôi mắt đen nhánh
cùng phía cuối của cái bụng là một cây kim ló ra ngoài màu đen tím vừa nhìn có cảm giác giống như nó có thể xuyên qua tất
cả các loại da thịt kể cả yêu thú kể cả nhân loại.
Bầy Ong này bay ra chúng thoáng dừng lại, xoay xoay đầu như tìm kiếm cái gì, giây lát sau bọn nó thấy một con toàn thân
màu đen tím đang nằm bất động cách đó xa xa trên đầu một cọng râu đã bị người ta nhổ mất, con này rõ ràng lúc nãy bị con
khỉ đột cho một tát bay ra rồi kêu lên thảm thiết khiến Tinh Gia cụp đuôi bỏ chạy.
Cho tới lúc này Võ Thừa cũng không chần chừ nữa hắn đã hiểu vì sau Tinh Gia lại hành động như vậy, có lẽ con Ong bị con
khỉ khi nhổ lấy một sợi râu giống một cây cỏ dại ở trên đầu kia là Ong chúa rồi.
Lập tức xoay người,hắn chợt ngẩn ra vì đã chẳng nhìn thấy bóng dáng của con Khỉ cùng con Hồ Ly đâu nữa, nhưng hắn vẫn
nhanh chóng bỏ chạy.
Bầy Ong kia khi tìm được Ong chúa của chúng bị người ta hành hạ như vậy thậm chí còn nhổ mất một sợi râu trên đầu thì
dường như bọn chúng phát điên, cái tia sét dưới bụng của chúng nhấp nháy liên tục phát ra âm thanh xoẹt xoẹt nghe mà rợn
người, kết hợp với âm thanh vo ve liên tục như trực thăng chúng như một cơn lốc cực nhanh phân thành vài hướng khác nhau
đuổi theo đám người Võ Thừa.
Rất nhanh Võ Thừa đã nghe tiếng rống đau đớn của con Khỉ Phía xa, nhưng con khỉ này đã thu nhỏ thân hình nó lại để triển
khai tốc độ nhanh hơn, tiếp đó là tiếng kêu thảm thiết của Tinh Gia ở một hướng khác đang chạy song song với Võ Thừa.
Cùng lúc đó phía sau Võ Thừa tiếng xòe xòe truyền đến, hắn liền cảm giác được đã có một con bay gần sát người hắn, con
Ong này hung hăng chìa cây kim dưới bụng của nó ra rồi như một tia sét rim mạnh lên bắp tay bên trái của Võ Thừa.
Keng…
Võ thừa mở to đôi mắt, hắn chỉ nghe âm thanh giống như kim thiết va chạm với nhau, cây kim trên bụng con Ong bỗng dưng
trở nên cong vẹo dường như nó rít lên một tiếng đau đớn.
– Lại chích vào cái khiên của ta làm gì?
Võ Thừa vừa chạy vừa nở nụ cười thế nhưng chưa được bao lâu thì sắc mặt hắn kịch biến, cảm giác phía sau giống như có
một dòng điện xoẹt qua tiếp đó là cảm giác đau nhức truyền đến.
Hắn không khỏi xuýt xoa một tiếng rồi lại nhanh hơn chạy về phía trước, trong đầu nhớ lại tấm bản đồ dường như phía trước
là một con suối, thông thường mấy loại Ong này sẽ rất sợ nước vì cánh chúng gặp nước sẽ không bay được.
Nghĩ đến đây Võ Thừa vừa định tăng tốc thì lại nghe âm thanh vô cùng to rõ của Tinh Gia truyền đến rất thảm thiết.
– Đầu đất cứu mạng ta a. Mẹ kiếp ối…ối…
Bằng vào cơ thể của Võ Thừa như vậy mà hắn còn có cảm giác đau nhức đến tủy sống kia thì Tinh Gia với cơ thể phàm nhân
của hắn làm sao mà chịu đựng nổi, Võ Thừa cười khổ, hắn nhanh chóng lách người qua mấy bụi cây cố tránh sự truy đuổi của
những con Ong phía sau rất nhanh đã thấy bóng dáng Tinh Gia vừa chạy nước mắt nước mũi đồng thời rơi dài ra đó.
– Nhanh đến đây, mẹ kiếp ngươi phải chạy thật nhanh a ta lại không nhớ đến Thất Ấn.
Võ Thừa hiểu ra Tinh Gia là muốn chui vào Thất ấn ngọc, nhìn bộ dạng Tinh Gia lúc này Võ Thừa cũng cảm thấy vô cùng
thông cảm gương mặt đã sưng phù từng cục to lớn như có biểu hiện sắp nổ, một bên mắt đã bị gò má sưng lên che mất một
bên, tóc tai bù xù, còn đâu là vẻ thong dong thường ngày nữa.
– Mẹ nó vậy mà lại gặp một bầy Độc Lôi Phong này.
Tinh gia cũng không còn nước mắt để khóc nữa, hắn nếu biết bộ dạng của mình bây giờ có lẽ còn khóc lớn hơn gắp vài trăm
lần.
Lúc này Võ Thừa cắn răng dùng tốc độ cực hạn của hắn dần tiếp cận Tinh Gia khi đến cách Tinh Gia 1m Tinh Gia liền hóa
thành một đám bạch quang bay vào trong Thất ấn, Võ thừa lật tay thất ấn biến mất, mấy con Ong bị mất mục tiêu thoáng ngẩn
ra một cái nhưng rất nhanh nó dồn mục tiêu về phía người trước mặt.
Võ Thừa rùng mình lại dùng tốc độ cực nhanh, hắn đưa mắt nhìn phía trước chỉ thấy con khỉ cùng con hồ ly cũng đang cụp
đuôi chạy phía trước hắn nhưng hai con vật này hôm nay tốc độ thật khiến hắn khâm phục.
Cách Võ Thừa hơn một cây số phía trước có một con suối nước trong veo đang rì rào chảy.
Lúc này phía bên bờ có một thiếu nữ thoạt nhìn không lớn tầm 16. 17 tuổi tóc đen xõa trên vai, mài liễu mắt phượng, dung
nhan tuyệt sắc, đang ngồi trên mỏm đá, nàng vén cái váy dài màu ngọc bích của mình lên đưa ra đôi chân thon dài trắng như
ngọc đang không ngừng đung đưa nghịch nước suối trong mát phía dưới.
Bên cạnh nàng là một đống y phục của nữ tử.
– Trúc Hà muội không tắm sau? nước ở đây rất mát.
Phía dưới có năm nữ tử đang không ngừng bơi lội nghịch nước vui đùa, vừa nhìn qua giống như một đám tiên tử vừa mới hạ
phàm vui chơi.
Nữ tử tên Trúc Hà khẽ vén mái tóc của nàng lên tai rồi nhẹ giọng nói.
– Để ta canh trừng y phục các tỷ là được.
Võ Thừa càng chạy càng nhanh nhưng hắn vẫn nghe âm thanh vo ve phía sau càng lúc càng nhiều và cảm giác bị đốt lên thân
thể truyền đến đau nhức khiến trán hắn toát mồ hôi lanh.