cũng không phải hạng vô danh tiểu tốt gì mà hắn cũng là một cường giả thành danh ở thành Ngan Bạc.
Mị Nhi có chút lo lắng.
– Vậy chúng ta phải làm sao.
– Lưu tiểu thư cũng không nên quá lo lắng, nếu tình hình không ổn người phía trong linh trận sẽ ra tay thôi, huống hồ Võ Thừa
tiểu hữu tu vi rất hỗn loạn lúc thái ất lúc trúc cơ ta và vài vị trưởng lão phía trong kia cũng không nhìn thấu, nhưng ta dám
khẳng định một chuyện… hắn rất mạnh…
Nói đến đây mã trưởng lão cười cười đầy từ tin, cũng làm cho mọi người thở một hơi.
– Ta và Mị Đào trưởng lão sẽ đối phó với hai tên Thái ất nhất trọng, Mị Nhi cùng hạ nam giúp võ giả chúng ta đánh hạ bọn lâu
la kia. Còn tên thái cốt toàn cứ để Trường Ngạo hắn giải quyết.
Mã trưởng lão nói xong cùng Mị Đạo liếc nhìn nhau khẽ gật đầu rồi xong về phía hai tên thái ất nhất trọng giao chiến.
Mị Nhi khẽ liếc Võ thừa đang chật vật chống chịu kiếm khí đánh tới tấp nàng cắn răng rồi lao về đám lâu la còn lại của phía
địch nhân mạnh mẽ vung roi.
Cứ một roi sẽ có một tên đau đớn la hét, thậm chí tu vi dưới trúc cơ lục trọng sẽ bị một roi của nàng quất cho thất hồn lạc
phách bất tỉnh tại chỗ, không rõ sống chết.
Đám người còn lại của Thái gia cao nhất cũng chỉ tu vi trúc cơ bát trọng. Mị Nhi nàng xông vào nhất thời như hổ lạc bầy dê
mặc nàng chút giận.
Lại nói về Trường Ngạo, lúc này tuy đầu tóc xõa tung, nhìn có chút chật vật nhưng chiến giáp trên người cùng trường thương
trong tay lại khiến hắn nhìn vô cùng oai dũng. Gương mặt đầy tự tin nhìn võ thừa sau đó hắn cười dài. Đưa mũi thương về
phía Thái Cốt Toàn hét lớn.
– Ha ha ha. Tên Phan Vô Phong sẽ bị đại ca ta cho ngậm hành. Còn ngươi… thái ất cũng phải ăn gà luộc mà thôi. Lấy ngươi
làm cường giả thái ất đầu tiên ngã xuống trong tay Trường Ngạo ta.
Nói xong linh lực bùng phát mạnh mẽ lại xông về phía Thái Cốt Toàn tiếp tục giao chiến.
– Sao? ngươi muốn giết ta mà. Bây giờ lại chật vật trong cái mai rùa bé tẹo thế kia à? É hé hé hé. Tưởng gì… hóa ra cũng là
một cái to mồm khoát lát.
Phan Vô Phong cười âm lãnh tiếp tục công kích mạnh mẽ lên tấm thuẫn của Võ Thừa.
Võ Thừa mặc dù có tấm thuẫn che chở nhưng kiếm khí như mưa xa phủ xuống thỉnh thoảng cũng có vào tia cắt ngang qua da
thịt hắn. Võ thừa chưa đánh trả là vì hắn đang quan sát lớp da sau khi dính phải kiếm khí của địch Nhân. Một lúc sau sắc mặt
võ thừa thoáng hiện vẻ cười nhạt, ánh mắt sáng ngời.
Đột nhiên hắn đưa tay phải về phía bắp tay trái kéo mạnh một cái Cự Phủ xuất hiện.
Một búa chém ra mang theo một đạo hồng quang màu đỏ đánh lên lốc xoáy kiếm khí.
Phanh…
Phan Vô Phong vẽ tươi cười càng đậm nhìn về phía đạo hồng quan lao tới hắn nhếch miệng.
– Hé… dãy dụa trước khi…
Lời còn chưa nói xong sắc mặt hắn kịch biến con ngươi co rút lại.
Ầm…
Âm thanh chấn động cùng tiếng vỡ của nội tạng vang lên chỉ thấy Phan Vô Phong như một viên đạn pháo bay ra ngoài mạnh
mẽ đâm vào vài gốc đại thụ mạnh mẽ chấn nát rồi mới dừng lại gương mặt vẫn không thể tin được.
Nhìn phía võ thừa. Lốc xoáy kiếm khí của hắn ầm ầm phủ xuống nhưng đều làm cho Phan Vô Phong hắn kinh hãi còn chưa
hết, hắn thấy kiếm khí do linh lực hắn tạo thành khi đâm vào người võ thừa không chút làm tổn hại gì lên thân thể, chỉ có thể
thấy một tia huyết quang màu đỏ sậm lưu chuyển dưới da võ thừa lóe lên rồi biến mất, tất cả công kích của hắn cứ thế tiêu
tán, còn võ thừa thì từng bước tiến về phía hắn không có dấu hiệu thương tổn gì và cũng không có ý định chút nào dừng lại.
– Ngươi… ngươi… là võ giả luyện thể…
Phan Vô Phong kinh hãy hét lớn, phải biết rằng công pháp luyện thể rất hiếm có đã vậy khi luyện thể lại phải trải qua đau đớn
vô cùng. Ý chí người không kiên định không thể nào tu luyện được. Đã vậy còn cần rất rất nhiều tài nguyên đặt biệt đan dược
để tu luyện thân thể. Có một điều chắc chắn rằng thành Ngan Bạc sẽ không có gia tộc nào có thể đủ khả năng có tài nguyên
để bồi dưỡng một võ giả luyện thể, thử hỏi như vậy làm sao Phan Vô Phong không khiếp sợ cho được.
Phan Vô Phong gian nang đứng dậy lao máu nơi khóe miệng nhìn chầm chầm Võ Thừa đang đi đến, nhất là cây búa trong tay
võ thừa. Lúc nảy, đạo hồng quan kia rất quỷ dị khiến hắn có cảm giác thần hồn run rẩy kịch liệt, truyền đến từng hồi đau nhứt
khó tả, như muốn sụp đổ tại đương trường nên mới chật vật không chịu nổi như vậy.
Võ thừa không hề để ý đến cảm nhận của Phan Vô Phong. Người gầy nghiệp lực quấn thân chắc chắn đã có không ích người
phải bỏ mạng dưới kiếm của hắn.
Gương mặt lạnh băng võ thừa nâng búa lên. Phan Vô Phong có xúc động muốn bỏ chạy nhưng không biết tại sao chân hắn
không nhắc lên được nữa tất.
Hắn hét lớn một tiếng kiếm khí hóa thực chất thành một thanh trường kiếm to lớn khí thế cuộn trào nhưng cũng trong lúc này
búa lớn Võ thừa đã phủ xuống như trời sập, thế không thể đở từ trên trời bổ xuống.
Phốc xiu…
Phan Vô Phong tròng mắt đứng lại, còn võ thừa thì xoay người rời đi.
Cảnh tượng này giống như thời gian đứng lại, chỉ thấy Phan Vô Phong từ một người hoàn chỉnh từ trên đỉnh đầu xuất hiện một
vệt tơ máu, cho đến khi mọi người hoàn hồn lại chỉ thấy cơ thể Phan Vô Phong đã bị tách làm đôi, đỗ gục tại đó, hắn ngay cả
thần hồn cũng vỡ nát, không có cơ hội nào nữa.
Nhất thời chiến trường dừng lại, chỉ còn tiếng hít thở nặng nề vang lên.
Tiếp theo đó là âm thanh vũ khí rơi xuống leng keng leng keng.
– Chúng ta đàu hàng. Đừng giết chúng ta..
Tất cả người Lưu gia cùng Hạ gia và một số người của các gia tộc liên minh vẫn chưa hết rung động.
– Cái này… một cường giả thái ất tứ trọng cứ thế bị giết chưa qua được vài hiệp.
– Người này… cảnh giới đã là cảnh giới gì đây?
Võ thừa đưa mắt nhìn một vòng chiến trường. Tất cả người thái gia đều thấy một luồng khí lạnh bắt đầu từ sóng lưng chạy
thẳng xuống lòng bàn chân. phịch phịch phịch…