bấm quyết thi triển qua nhưng không hiểu sau bầy Ong phía sau như thoáng chần chờ mê mang dao động nhẹ một cái liền
khôi phục thanh tĩnh, lúc đó chúng còn hung hãn hơn mà đuổi đến.
Võ Thừa lắc đầu than khổ, bây giờ hắn thật sự đã hoài nghi công pháp khống thú của mình rồi.
Vài phút trôi qua hắn đã mơ hồ nghe tiếng nước suối chảy rì rào phía xa xa, ánh mắt lóe sáng lại cố gắn tăng tốc di chuyển.
– Xem ra phải sớm ngày đột phá Thái ất thôi, tốc độ này là không đủ.
Vút vút, thiếu nữ đang ngồi trên mỏm đá lập tức xoay đầu nhìn phía sâu trong rừng chỉ thấy hai cái bóng đang nhanh chóng
lướt đến có thể nhìn thấy một con hồ ly cùng một con khỉ đang nhanh chóng lướt qua, nàng lặp tức nhíu mày, có thể cảm nhận
được con khỉ kia đã đạt cấp độ yêu vương mới có thể tùy ý thu nhỏ thân hình, chưa hết suy tư thì một bóng hình nhanh như
tia chớp cũng lao đến.
Võ Thừa vừa nhìn thấy dòng suối phía trước cũng nhìn thấy thiếu nữ đang kinh ngạc nhìn mình hắn thoáng dừng lại bốn mắt
va chạm nhau, nhưng rất nhanh Võ Thừa chỉ hét lên.
– Chạy…
Thế rồi hắn không nghĩ ngợi gì thân hình khẽ động chạy thẳng đến bờ đá chuẩn bị nhảy xuống thì bị thiếu nữ này rút kiếm ra
chỉ thẳng vào hắn hét lớn.
– Tiến thêm một bước ta sẽ giết ngươi.
Võ Thừa ánh mắt lóe hung quang. Chỉ thoáng dừng lại nhưng tiếng vo ve phía sau đã truyền tới, hắn không chần chừ nữa mà
hung hăng tiếng lên, thiếu nữ này gương mặt lộ sát khí trường kiếm trong tay không ngần ngại một kiếm bổ xuống, Võ Thừa
gương mặt không đổi tay trái kéo một cái, chiếc khiên nhanh chóng được hắn cầm trên tay.
– Bong…
Âm thanh kim thiết va chạm Võ Thừa mượn lực cũng nhanh như chớp nhảy xuống dòng suối.
– Không…
Thiếu nữ kia hét lên một tiếng chói tai, sự việc nói thì dài như chỉ diễn ra không đến vài nhịp thở, khi năm cô gái đang tắm dưới
nước kia còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy bóng dáng của một nam nhân nhanh như một con sóc ầm một tiếng
nhảy xuống cách vị trí các nàng không đến 2m.
Võ Thừa lấy một hơi thật sâu kết hợp với linh lực trong cơ thể lặng sâu xuống nước hắn mở mắt ra có thể thấy lờ mờ phía
trước có vài cái đôi chân trắng như ngọc đang cuống quýt không ngừng ngọ ngoạy đi ra xa xa, ở vị trí hắn lặng xuống, gương
mặt hiện ra một tia cổ quái hắn khẽ nhíu mày nhưng rất nhanh, liền quay lưng lại thả lỏng cơ thể để có được thời gian lâu hơn
ở dưới mặt nước.
Phía trên tảng đá sự việc xảy ra quá đột ngột thiếu nữ tên Trúc Hà trường kiếm vẩn trong tay nàng giơ thanh kiếm lên định tiếp
tục ra tay nhưng chợt khựng người lại, xoay đầu về hướng trong rừng con ngươi nàng co rụt lại.
– Lôi Độc Phong.
Nàng chỉ kịp kêu lên như vậy rồi cắn răng nhảy xuống dòng nước phía dưới.
Ầm… bọt nước bắn lên tung tóe thân ảnh nàng cũng chìm dưới đáy dòng suối. Võ giả có tu vi nhất định sẽ nhịn thở được một
khoảng thời gian nhất định.
Võ Thừa cũng cảm giác được có người vừa nhảy xuống nước hắn xoay người lại thì thấy cách hắn không đến 2m gương mặt
người lúc nãy ra tay với hắn đang nhìn chằm chằm mình, hai người lại nhìn nhau hồi lâu, thần thức Trúc Hà truyền đến.
– Ngươi là ai tại sao bị Độc Lôi Phong đuổi giết?
Võ Thừa trầm ngâm rồi cũng truyền thần thức tới.
– Ta vô tình chọc phải Ong chúa.
– Ngươi… thật là ngu ngốc.
Phải công nhận thiếu nữ này lớn lên xinh đẹp nhưng rõ ràng là một cây ớt. Nàng tiếp tục truyền thần niệm tới.
.
.
– Cái này có nhiều bằng hữu không hiểu a. con Ong trong từ Hán cổ có tên gọi là Phong, đừng hiểu lằm lôi, phong là Sét và
gió chứ… aizzzz….
– Đợi khi xong việc ta sẽ hỏi tội ngươi sau.
Võ Thừa nghe ra được sự tức giận trong thần niệm của thiếu nữ này truyền tới, hắn âm thầm kiêu khổ.
– Là ta lỗ mãng, bất quá ngay lúc này ta di chuyển nơi khác là được.
– Chỉ một lời lỗ mãng là được sao bản cô nương muốn móc một bên mắt của ngươi ra để hỏi tội.
Võ Thừa nhíu mày, ánh mắt trong nước hiện lên một tia sắt bén, hắn trước nay cũng chưa từng thấy cô gái nào ngang ngược
không nói đạo lý như cô gái này.
Con suối này có phải là nhà của ngươi đâu a, mượn chỗ lánh nạn một tí làm cái gì mà cứ muốn đánh nhau như vậy, đôi mắt
hắn hiếp lại thầm có quyết định trong lòng.
Ngước nhìn lên phía trên thời gian đã qua được hơn 20 nhịp thở, đàng Ong vẫn quanh quẩn phía trên dòng suối, giống như
không tìm được người mà nó đuổi giết nó sẽ không buôn, gặp phải tình hình thế này Trúc Hà mày liễu nhíu lại liếc nhìn Võ
Thừa đầy thâm ý.
– Mặc dù hắn có chọc đến Ong chúa đi nữa bằng vào linh trí khá thấp của yêu thú này làm sao chúng lại ở đây đợi người như
vậy, rõ ràng có việc gì đó không đúng.
Nàng đang suy tư chợt phía sau nàng cũng truyền đến vài luồn thần niệm.
– Trúc Hà, đến là có chuyện gì xảy ra. Vì sao lại có nhiều Lôi Độc Phong đến vậy, Phía trước muội là người nào nào?
Là thần niệm của năm cô gái phía sau Trúc Hà lúc này các nàng không mảnh vải che thân chỉ là dùng linh lực tạo thành một
mảng sương mù bao quanh những chỗ nhạy cảm trên thân thể.
– Có nam nhân.