Võ Thừa hừ lạnh hắn cũng xong lên. Hạ nam phất tay từ trong linh trận hơn 50 người vũ khí đã cầm sẵn trên tay cũng lao ra
màng linh trận.
Trường Ngạo vẫn giữ tư thế gìm chặt trường thương ấn xuống người Thái Cốt Toàn. Thái Cố Toàn tròng mắt quầng tơ máu
hắn hung ác nhìn Trường Ngạo rồi từ từ đứng dậy không ở tư thế quỳ gối nửa.
– Ngươi… làm ta tức giận. Để cảm ơn ngươi giúp ta đột phá ta sẽ tặng ngươi… cái chết…
Hắn nhe răng cười hung ác linh lực cuồn cuộn như thủy triều dân lên vung mạnh loan đao hất văng trường ngạo ra ngoài,
đồng thời hắn lao lên một đao bồi thêm mạnh mẽ đánh tới .
Phịch xoẹt…
Trường ngạo bị kình lực mạnh mẽ đánh lên người chật vật bay về sau hơn 20m hắn gian nan cấm mạnh đầu trường thương
xuống đất mới ổn định được thân hình một đầu tóc xõa ra, khóe miệng tràng máu tươi nhưng cặp mắt lại sáng ngời chiến ý.
– Được… Thái ất cảnh cũng chỉ có vậy mà thôi…
Hắn ngửa cổ cười dài một tiếng người khác không hiểu nhưng trường ngạo hắn là một người cứng đầu cứng cổ, họ chỉ biết
một trường ngạo vừa mới nổi danh khắp chiến địa nhưng họ lại không biết hắn vì truy cầu thực lực, bản thân đã phải trải qua
nhiều cuộc quyết chiến ác liệt thế nào.
Thiên phú chỉ là mầm mống, còn nền tảng chiến lực của hắn lại được xây bằng rèn luyện cùng nổ lực trong máu tươi. Nói về
chịu đựng Trường Ngạo hắn có lẽ sẽ không thua bất cứ người nào.
Nhưng khi Trường Ngạo vừa định xong lên chợt thấy xung quanh có gì không ổn, hắn quay lại thì một đạo linh lực ngưng tụ
sắc bén bởi một kiếm đang ầm ầm xong thẳng về phía mình.
Trong thời gian nháy con mắt tia kiếm khí kia đã ập đến trước người Trường Ngạo hắn hoàng toàn tập trung vào trận chiến
của hắn với Thái Cốt Toàn nên không có phòng bị xung quanh nên nhất thời không kịp né tránh.
Đạo kiếm quan sắc bén lao tới đồng tử Trường Ngạo co rút lại hắn vô thức định dùng trường thương trong tay đón đỡ nhưng
kiếm khí lao đến quá nhanh có thể thấy được kẻ ra tay tu vi cao thăm cùng thủ đoạn độc ác muốn lấy mạng hắn cỡ nào.
Trường Ngạo cắn răng vung trường thương lên không kịp né tránh chỉ có thể đoán đỡ, hắn có chút tự trách bản thân sơ xuất.
Nhưng ánh mắt hắn vẫn sắc bén trầm trầm nhìn tia kiếm khí kia xong tới.
Nói thì chậm nhưng sự việc diễn ra lại là thời gian nháy con mắt, Trường ngạo đã không còn kịp phản ứng hắn chỉ có thể hơi
nghiêng đầu tránh phần yếu điểm nhất của bản thân bỏ mặt tia kiếm quan kia phủ xuống vai hắn.
Ầm…
Khói bụi mịt mù cùng một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên. Tiếng cười nham hiểm phát ra từ người vừa ra tay đánh lén.
Thái ất tứ trọng trong miệng Võ Thừa.
– Thiên kiêu vốn là đoản mệnh như vậy. É hé hé hé.
Nhưng rất nhanh gương mặt hắn trở nên âm trầm, khói bụi cùng linh lực tán đi. Chỉ thấy một tấm thuẫn hình thoi màu xám hoa
văn kỳ dị thỉnh thoảng lóe lên tia bạch quang bỗng dưng xuất hiện.
Võ Thừa chậm rãi nhắc cái khiên lên, gương mặt lạnh băng nhìn chầm chầm tên nam tử vừa đánh lén.
– Ngươi là ai? Hạ gia không có người như ngươi.
– Rồi ngươi sẽ biết, bây giờ thì hãy để trận chiến của hai người kia tiếp tục. Còn ngươi…
Nói đến đây võ thừa từng bước tiến về phía trung niên nam tử gương mặt cùng lời nói lạnh lùng phát ra.
– Phải chết…
Lời nói vừa dứt Võ Thừa cũng nhanh chóng lao về phía trung niên tu vi thái ất tứ trọng kia, linh lực cuộc trào cùng hồn lực
quấn quanh thân tạo nên một loại lực lượng vô cùng quỷ dị.
– Hừ… tự tìm đường chết.
Trung niên này cũng tức giận hét lên, đường đường một thái ất cảnh tứ trọng cũng được xem là một cường giả nhưng người
này mở miệng muốn giết liền giết hoàng toàn không có ý tứ để hắn vào mắt.
Linh lực thái ất cảnh tu vi cuộn trào mạnh mẽ khiến không gian quanh thân hắn cũng giao động kịch liệt. Trường kiếm trong
tay, như một mũi tên hắn cũng lao về phía võ thừa.
– Đại Kình Quyền.
Đầu cá voi ngưng tụ bằng linh lực to hơn 20m ầm ầm cùng quyền đầu Võ thừa xong thẳng lên người trung niên. Hắn nhếch
miệng cười gằn rồi vung trường kiếm bổ xuống.
Kiếm khí sắc bén thế như chẻ tre bổ đôi vào đầu cá voi, võ thừa gương mặt không đổi.
– Bạo.
Ầ…M…
Đồng tử trung niên co lại hắn nhanh chóng lui về sau nhưng âm ba do đầu cự kình bạo để lại cũng khiến hắn huyết dịch sôi
sục. Gương mặt trở nên hung ác quanh thân hắn có một vòng lốc xoáy kiếm khí đôi mắt lóe ra tia âm độc rằng từng chử.
– Phong Vũ Kiếm Quyết.
Từng tia từng tia linh lực kết hợp với kiếm khí sắc bén từ trong vòng lốc xoáy lao ra như mưa bão ập về Võ Thừa.
Thần sắc hắn không đổi Võ Thừa nâng khiên lên chắn trước người.
Bụp… Bụp… bụp. KENG… KENG…
Từng âm thanh va chạm giữa kiếm khí sắc bén cùng tắm thuẫn vang lên khiến toàn trường đang giao chiến cũng nhất thời
ngừng lại nhìn vòng chiến này.
– Phong Vũ Kiếm Quyết. Hắn là tộc trưởng Phan Thị. Phan Vô Phong.
Hạ nam đang cùng đám người Mị Nhi kề vai chiến đấu nhìn thấy võ kỷ do chiến trường võ thừa cùng trung niên tạo ra thì hít
sâu một hơi lên tiếng.
Mị Nhi thần sắc ngưng trọng nhìn về phía võ thừa nàng nắm chặt trường tiên màu xanh trong tay rồi nói.
Mị Đào tỉ có thể ra tay giúp Võ Thừa Đại ca sao?
Nữ tử Lưu Gia Lưu Mị Đạo thở dài lắc đầu.
– Không được tiểu thư người này quá mạnh ta qua đó chỉ làm vướng tay hắn mà thôi.
Gương mặt nàng có chút khó xử nhìn về một trưởng lão của gia tộc liên minh còn lại.
– Mã trưởng lão thì sao?
Người này cũng lắc đầu cười khổ rồi nói.
– Ta tuy sắp đột phá thái ất nhị trọng nhưng nếu tham gia vào vòng chiến đó không quá 10 hơi thở chắc sẽ bỏ mình.
Mọi người nghe vậy thần sắc tất cả đều ngưng trọng, tuy Mị Đạo hỏi vậy nhưng thật ra nàng cũng sớm biết đáp án.