phút chốc khiến họ có cảm giác như sụp đổ tại đương trường.
– Thuyền đã không thể qua vùng nước xoáy phía trước, lôi điện lại đang dần đánh về phía này. Lão thiên a, có còn cho người ta một con đường sống không chứ?
Có ai đó cất giọng khàn đặc lên tiếng càng làm cho trong lòng mỏi người đứng trên boong thuyền như trầm xuống.
Dường như cố ý hay vô tình mọi người lại đưa ánh mắt như có phần chờ mong mà phần nhiều là khẩn cầu nhìn về phía Võ Thừa.
– Nhìn ta làm gì a. Ta cũng có thể làm được gì chứ.
Võ Thừa đưa tay lên sờ mũi một cái bị nhiều ánh mắt nhìn đến hắn thật sự chột dạ.
– Đại ca ta có ý này.
Lúc này Tưởng Tấu Lục tiến lên truyền âm cho hắn một câu lặp tức khóe miệng hắn liền mỉm cười ngây ngô một cái.
Hắn lập tức xoay đầu nhìn chầm chầm vào Hắc Minh Khổng Chương đang với một nét mặt vô cùng hưởng thụ khi được đám người Lỗ Phàm, Mạc Thế Hải không ngừng matxa trên thân thể.
– Kéo chiếc thuyền này đi về phía cái đảo kia.
Võ Thừa dùng thần niệm của mình ra lệnh cho Hắc Minh Khổng Chương chỉ thấy nó chớp chớp cặp mắt như chuông đồng một cái rồi lặp tức lặn xuống dưới mặt biển đen kịch.
Mọi người vẫn chưa hiểu chuyện gì thì chiếc thuyền đang dừng lại bổng được một thứ gì đó kéo đi, ban đầu tốc độ còn hơi chậm nhưng chỉ qua vài hơi thở lặp tức tăng tốc chạy thẳng đến vùng nước
xoáy trước mặt.
– Chuyện gì..?
– Thoi xong…
Mắt thấy tốc độ con thuyền đang vun vút lao thẳng về phía các vòng xoáy thì nhiều người cơ hồ ngồi bẹp xuống sàn thoát lực xui tay.
Lọt vào địa phương như vậy trên cơ bản con thuyền này có hai hướng. Hoặc là bị nhấn chìm vào lòng đại dương thăm thẳm hoặc trực tiếp bị xé toạc bởi lực lượng của các vòng xoáy kia, mà con
thuyền này lại thẳng tắp chạy đến đó.
Nhan Phong Ngữ đám người cùng phùng lão và nhất là Tưởng Tấu Lục cơ hồ sắp ngất. Nhất là Tưởng Tấu Lục vì chính hắn có cái suy nghĩ dùng Hắc Minh Khổng Chương kéo chiếc thuyền này này đi,
bụng nghỉ như vậy hắn liền nói với vị đại ca của hắn thật không ngờ vị đại ca kia lại không biết điều khiển con bạch tuộc khổng lồ kia kiểu gì thành ra cái tình trạng dở khóc dở cười trước mặt.
Giờ phải làm sao? Dưới nước đi không được. Phi hành thì bị thiên lôi nhòm ngó trực chờ. Chưa kể các cơn cuồng phong bất chợt mạnh bạo hơn đao phong đang gào thét sát bên tai.
Trong lòng mọi người thì đang gào thét inh ỏi còn Võ Thừa tên này thì ngẩn ra. Hắn giơ tay chống cằm lại bài ra một cái bộ dạng trầm tư suy nghĩ.
– Vừa nãy ta đã nói sai với con bạch tuộc kia cái gì à. Rỏ ràng ta hỏi nó có đi qua được vùng nước phía trước không nó rõ ràng biểu hiện không thành vấn đề, cớ làm sao bây giờ lại xong thẳng về vùng
nước xoáy một mực thấy chết không sờn vậy? Aizzz… hóa ra tên này là một cái ngu ngốc.
Hắn cắn răng truyền thêm một lần thần niệm xuống cho hắc minh khổng chương hiện giờ đối với thần thức cường đại của hắn thì dễ nói…
Thế nhưng cái hắn nhận được từ Quái vật Bạch Tuộc màu đen bóng kia lại là.
– Lão đại yên tâm… ta làm được mà.
Hắn lại ngẩn ra trên mặt gượng cười xoay đầu nhìn mọi người xung quanh mà lúc này mọi người cũng đang dùng một đôi con ngươi đầy tơ máu nhìn hắn.
– Ha ha. Nó nói hãy tin tưởng nó, việc này dễ như phá vài chiếc thuyền a.
– Âu xịt… Thế là cái quái gì? Bọn ta đợi một câu trả lời thỏa đáng của ngươi lại nghe như có một tên khốn nào nó phóng rắm không bằng.
Trước mặt là xoáy nước. Là xoáy nước đó đại ca a ơi. Không phải một mà 46 cái xoáy nước, mỏi cái như muốn nuốt tất cả nước biển trên thế gian a. Mà mũi thuyền không nghi ngờ gì nữa sẽ chạy
thẳng vào đó ngươi có hay không đều khiển con bạch tuộc à không phải gọi là hắc tuộc kia đi đúng hướng lại một chút a.
Mọi người trong lòng không khỏi một hơi gào thét, sắc mặt người người cũng đã ửng hồng biểu hiện đang có cả một bầu trời tâm sự mà không thể giải khai.
Võ Thừa thấy mũi thuyền cứ đâm đâm vào vùng nước xoáy như vậy hắn cũng kinh nghi bất định, nhưng bản thân lại vô thức tin tưởng phần trả lời của con vật kia.
Thình thịch, Thình thịch…
Đó là âm rõ ràng nhất mà từng người trên chiếc thuyền này có thể nghe thấy, tiếng trái tim của chính bản thân họ, bởi vì lúc này khoảng cách từ mũi thuyền đến vòng xoáy thứ nhất chỉ còn chưa đến
vài trăm mét.
.
.
Cách đó khá xa nơi này từng chiếc chuyến thuyền ngự không lơ lửng giữa không trung cũng bắt đầu xuất hiện. không ai khác bọn họ chính là những người được tin có một cường giả cấp Linh Hoàng
xuất hiện ngoài khơi vì người này mà đến, khi nhìn đến dị tượng trên bầu trời mọi người cơ hồ trố mắt mà hét lớn không hẹn mà cùng nhau nói một câu.
– Thiên Phạt Hải Ngân.
Bọn họ quá hiểu về chuyện này nhưng thật không ngờ trong lúc này hiện tượng trong truyền thuyết này lại xuất hiện.
Chỉ có thể đứng cách thật xa bên ngoài vùng ảnh hưởng của Thiên Phạt mà đưa đôi mắt đầy vẻ khiếp sợ nhìn vào bên trong.
Trên một chuyến thuyền cấp Thiên Khôi một cô gái thân hình mảnh mai gương mặt xinh đẹp đang đứng trước mũi thuyền nhìn về hướng Thiên Phạt Hải Ngân mà mày liễu không khỏi nhíu lại.
– Hơn 300 năm xuất hiện một lần thật không ngờ lần này lại ở lưu vực thiên quỳ đả, hủm đó là.
Nàng tinh ý nhìn về gần như là trung tâm của bầu trời dị tượng mà thất kinh, bằng vào cảnh giới của nàng thì xa xôi ngàn dặm cũng sẽ bị nàng nhìn rõ mồn một. Chỉ thấy gần trung tâm của Thiên phạt
lại có một chiếc du thuyền bình thường thế thì cũng trách số phận chiếc thuyền này cùng những người bên trên coi như xui xẻo nhưng hết lần này tới lần khác chiếc thuyền này không quay đầu chạy
thục mạng ra vùng thiên phạt mà lại là,
– Lại là chạy thẳng về trung tâm của Thiên Phạt.
Nàng trầm tư phút chốc bỗng trái tim nhỏ bé bang bang đập loạn cả lên, cố gắn vận linh lực một thân tu vi Vô Thượng ầm ầm bộc phát tất cả dồn vào đôi mắt, vài hơi thở trôi qua nàng dường như
không thể tin vào mắt mình mà thốt lên khiến cho ai ở đây cũng cùng chấn kinh theo.