bùng phát. Tu vi dù có yếu hơn nhưng những gì họ trải qua trong chiến địa chi nguyên cũng không ít lần sinh tử. Huống hồ lần
này nếu có bại chỉ cần nhận thua cũng không nguy hiểm tính mạng, chỉ là không có ban thưởng như những người còn lại mà
thôi.
208 người còn đứng trên chiến đài lúc này linh lực bùng phát. Ở vị trí của đám người Hạ Khuê lập tức có người để mắt tới. Hạ
Khuê nàng cũng chỉ vừa đột phá trúc cơ bát trọng . Một thanh niên khác của Hạ Gia tên Hạ Hùng Phong thì đã đột phá trúc cơ
cửu trọng. Người này là người được Hạ gia trông cậy nhất, riêng hai tên nhóc Hạ Bằng cùng Hạ chính thì chỉ mới trúc cơ lục
trọng. Có lẽ hai tên nhóc này đã là tóp những người yếu nhất khi tiến vào được tới đây.
– Cái này cũng chỉ có thể trách Võ Thừa hắn quá ưu ái cho mấy tên nhóc này rồi.
Hạ Đồ cười khổ vốn dĩ hắn chỉ muốn Võ Thừa giúp đỡ một phần nào đó mà thôi nhưng khi mấy tên nhóc này lại có thể đi đến
bước này lão lại vô cùng cảm khái.
Về chuyện này không phải các tông môn không chú ý tới. Nhưng trong giới tu luyện là vậy. Thực lực một phần, phần còn lại là
còn phải nhờ vào cơ duyên cùng may mắn. Ấy cũng là một loại thực lực.
Võ Thừa cùng Trường Ngạo đã đứng chắn trước mặt đám người Hạ Khuê hành động như vậy rất rõ ràng ý tứ. Nếu muốn
đánh mấy người này hiển nhiên là khiêu chiến Võ Thừa cùng Trường Ngạo kia đã.
Từ lúc trước một màn phát sinh trên chiến đài khiến cho không ích người nhìn Võ Thừa cùng Trường Ngạo đầy kiêng kị.
Nhưng cũng không đồng nghĩa với việc không có.
Lập tức có hơn 10 ánh mắt nhìn đến chỗ này tất nhiên thực lực đều không kém. Yếu nhất cũng là trúc cơ cửu trọng. Mạnh
nhất cũng đã vừa đột phá thái ất tam trọng. Võ Thừa nhìn về phía thanh niên phát ra khí tức thái ất tam trọng kia khẽ nhíu mày
một cái. Người này vận một bộ áo bào màu tím trong khá anh tuấn lúc này cũng đang nhìn Võ Thừa bốn mắt nhìn nhau hồi lâu
người thanh niên này chợt nhếch miệng lên một cái rồi xoay đầu nhìn hướng khác. Rõ ràng người này nhắm đến là Tử Liễu.
Võ Thừa thoáng nhíu mày một cái,
– Tử Liễu nữ tử này cũng có nhiều địch nhân vậy sao?
Tử Liễu cũng đang chằm chằm nhìn thanh niên này, cũng trong lúc đó hai người này dường như có giao ước sẵn thản nhiên
bỏ qua hết thảy xông vào giao chiến kịch liệt. Lúc này Mị Nhi cùng Hàn Linh thoáng chần chờ rồi cũng đi về bên cạnh Võ
Thừa.
Vài nữ tử nửa vây quanh Võ Thừa ở vị trí lại là để nhận biết nhất. Thế nên vài âm thanh hét lớn cùng linh lực cuồng bạo lặp
tức xong đến trước mắt đám người Võ Thừa khiêu chiến. Những người này có mạnh có yếu cũng không đồng nhất có chăng
chỉ là ghen ghét trong lòng thì cùng giống nhau.
Nhưng những người này lặp tức bị trường ngạo, Hạ Hùng Phong, trước tiên đánh cho gà bay chó chạy. Thế nhưng người
khiêu chiến càng lúc càng nhiều vì quy tắc chỉ giới hạn người bị khiêu chiến còn người khiêu chiến thì cho dù vừa quyết đấu
xong có người khác khiêu chiến mà số lần từ chối hết vẫn phải ra trận.
Nhưng mặt dù vậy thì cho tới lúc này cũng chưa có ai để Võ Thừa ra tay, cơ hồ vừa đi đến phạm vi hắn thì lập tức trường
ngạo đám người xông ra đánh tới tấp.
Về việc này lão giả điều khiển vòng chuyến nhiều lần cũng định mở miệng nhưng ba lão giả phía trên đài cao lại truyền thần
thức khiến lão giả này toát mồ hôi.
– Quả nhiên có sâu xa với tông phái trung cấp.
Nghĩ đến đây lão giả không còn động thái nào, vì chuyện như vậy phát sinh nhiều lần có Võ giả phía dưới võ đài chiến nhìn về
phía lão. Lão lập tức quay đầu hướng khác thỉnh thoảng còn hút gió giống như không phát hiện điều gì.
Võ Thừa thì trong lòng lại rộn ràng, hắn đứng khoanh tay trước ngực ở đó bộ dáng vô cùng chờ mong có người đến khiêu
chiến với mình, nhiều lần tưởng chừng sắp được ra tay một phen nhưng Mị Nhi nhanh hơn đã lao ra nghênh chiến.
Võ thừa tráng toát mồ hôi định nói gì rồi sau đó lắc đầu thầm nói. Gương mặt có phần mất mát.
– Ta đánh rất giỏi a. Các ngươi cũng không cần hung hăng vậy chứ.
Hắn thở dài. Cảnh tượng này đập vào mắt nhiều người xung quanh càng làm cho đám người trên đài đưa ánh mắt đầy chán
ghét nhìn về hắn. Hận không thể trực tiếp xong lên hung hăng giáo huấn hắn một hồi nhưng cứ lần lượt lên như thế thì lại bị
Trường Ngạo đám người ra tay trước.
Lúc này vương tuấn cùng hơn mời người nhìn nhau như tìm ra được điểm chung nào đó gạt đầu một cái lập tức đi đến trước
đám người Võ Thừa.
Vương tuấn từ xa hét lén.
– Ta Vương Tuấn muốn…
Lời còn chưa nói xong chỉ thấy Thanh trường thương của trường ngạo quét tới Vương tuấn cặp mắt hiếp lại vung tay lên một
thanh trường kiếm nắm trong tay chém ngan.
Keng…
Âm thanh binh khí va chạm, Trường Ngạo lần đầu tiên lùi lại vài bước thế nhưng gương mặt hắn lại lộ ra chiến ý nồng đậm
khó có thể che dấu.
– Muốn đánh với đại ca ta sao. Ngươi còn chưa có tư cách.
– Hừ… ngông cuồng, để ta phế ngươi rồi sẽ đến tên đứng sau vấy nữ nhân kia.
Lập tức kịch chiến giữa trường ngạo cùng Vương Tuấn diễn ra, một kiếm một thương va chạm kịch liệt, kình lực cùng linh lực
phát tán tứ phía khiến xung quanh họ với tư thế hình thành một chiến đài độc lập nhỏ. Tuy Trường Ngạo tu vi thấp hơn đối
phương nhất trọng nhưng cơ thế hắn lại dũng mãnh hơn nhiều thế nên giằng co xảy ra. Hai người này kịch chiến cũng làm
những người quan sát chiến đài gật đầu khen ngợi.
– Huynh ấy sẽ thắng chứ đại ca?
Tiếng Hạ Khuê vang lên có chút hơi khẩn trương Võ Thừa khẻ gật đầu.
– Đệ ấy sẽ không bại.
Lúc này hai thanh niên Hạ Bằng cùng Hạ chính cũng đã trưởng thành không ích, nhưng mà động tác tinh gia dạy cho lúc trước
vẫn thường xuyên được thi truyển.
Hạ Bằng nhìn một thanh niên đang ở xa xa hắn cắn răng nói với Võ Thừa.
– Đại ca ta cũng muốn khiêu chiến.
Võ Thừa xoay đầu thoáng trầm ngâm nhìn Hạ Bằng, cùng lúc đó Hạ Chính sau một lúc đấu tranh trong mắt cũng bước lên.
– Ta cũng muốn.