cuồng nhưng chỉ trong giây lát sau con ngươi bọn hắn lại một lần nữa lòi ra ngoài rớt xuống biển…
– Gì… huyễn cảnh… mả cha nhà nó chứ… nhanh xong lên cho lão tử… một tương lai tươi đẹp đang chào đón chúng ta a.
Lại là tiếng hoan hô đinh tai nhức óc vang lên vài chục chiếc du thuyền lại rầm rộ tiến lên không chút sợ hãi.
– Hừ đám nhảy nhép các ngươi làm sao mà phát hiện ra cái này là huyễn cảnh chứ hừ… xem như các ngươi nợ ta một cái ân tình a.
Đây là một lão già tiên phong đạo cốt, Lão là một trong những chiếc du thuyền đầu tiên xông vào vùng xoáy nước mà không bị sự cố gì.
Chỉ thấy vùng xoáy nước kia hư ảo một cái biến mất trong tầm mắt mọi người. Lão vuốt râu chắp tay sau lưng gương mặt vô cùng cảm khái và có chút tự đắc, thế nhưng cũng chỉ chưa tới vài phút
thời gian con thuyền đầu tiên bị rơi vào vùng xoáy nước kia chính là con thuyền của lão.
-Trong hư có thực! con bà nó lần này tính sai rồi a.
Trước khi bị vòng xoáy kia nuốt cả chiếc thuyền vào trong tất cả những gì mọi người có thể nghe được chính là tiếng thét không cam của lão.
Lúc này mọi người mới bừng tỉnh thế nhưng việc quay trở lại là không có khả năng, tiếp đó lại là một hồi tiếng răng rắc do lực đạo của vòng xoáy xé toạc những chiếc du thuyền vang lên hoàn toàn
giống như một loại hung thú viễn cổ đang nhai ngấu nghiến phần ăn của nó, dĩ nhiên những võ giả bên trên những chiếc du thuyền này số phận khỏi phải nói cũng biết.
.
.
Lại nói tới chiếc du thuyền của Nhan Phong Ngữ đám người, thời gian hơn một nén nhang, xung quanh nơi này một mảnh yên tỉnh kỳ lạ, đến độ bọn họ cứ nghĩ bản thân đã chìm vào vùng không gian
vô định trong vũ trụ tịch mịch nào đó.
Mắt thấy mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc này bên cạnh Võ Thừa hiển nhiên là Hải Sa nàng đôi mắt màu lam biết ngước nhìn xung quanh, cái cổ hơi rụt lại.
Cũng may mắn những cảnh chém giết với Dạ Xoa MaDa không bị nàng nhìn thấy nếu không tâm tình của thiếu nữ mới lớn chắc cũng không được như lúc này, mọi chuyện diễn ra trên boong thuyền
được hai nàng Kiều Trinh, Thanh Hà kể sơ bộ cho nàng nghe. còn về phần hung hiểm tất nhiên cũng được hai nàng lảng tránh bớt. Cho tới khi cô gái tên Tiểu Đông được đưa đến trong bộ dạng vô
cùng tiều tụy cùng suy nhược nàng mơ hồ cảm giác có việc gì đó không đúng.
Bản thân đang đứng phía sau lưng Võ Thừa áp bách đối với nàng dường như là bằng không cho nên coi bộ nhìn nàng cũng có phần lạc quan trước giông bão.
– Mọi người đi đến bước này cùng ta, chúng ta có thể đã tạo ra một loại kỳ tích, chỉ là chốc lát nữa đây ta muốn các ngươi hãy cố hết sức chạy vào bờ bên kia, Ta cũng thông báo luôn cho mọi người
biết một việc, cách chúng ta không đến 500m bên ngoài bống đen tối tâm kia trong bóng tối đen kịch bởi hắc ám khó hiểu của địa phương này, số lượng Dạ Xoa MaDa không dưới vài triệu.
Võ Thừa hơi ngừng lại một chút, tiếng hít thở nặng nề lập tức truyền ra từ trong đám đông.
– Từng hàm răng như dao kiếm, từng đôi mắt đỏ trạch vì chúng nhận định chúng ta là con mồi, ta có thể nghe thấy âm thanh tí tách của sự thèm khác từ miệng bọn chúng rơi xuống, ta có thể cảm
nhận được chúng đã sắp không kiên trì nổi việc xé xác chúng ta, và chính ta cũng không phải là thánh nhân để có thể cứu rỗi mọi người, ngay cả ta cũng không nắm chắc có thể sống sót để vượt qua
khoảng cách trước mặt, nhưng các ngươi hãy nhớ một đều, sống dưới tán một cây đại thụ thì vĩnh viễn một cây khác sẽ không thấy được ánh mặt trời.
Võ Thừa dứt lời không một ai lên tiếng. chỉ có tiếng hít thở dồn dập cùng những gương mặt đỏ ửng vì kích động. Đã quyết định đi đến hòn đảo này thì trong tâm mỏi người lúc này cũng đã có một tư
thế chuẩn bị.
– Chúng ta không có ý định bỏ cuộc, Đại nhân yên tâm, nếu chúng ta có hóa thành ngạ quỷ chỉ kính xin ngài đừng nương tay mà hãy cho chúng ta một cái chết thống khoái.
Tráng hán với chòm râu quai nón, thần tình hào sản hô lớn, mọi người cùng nhau nhau lên tiếng.
Võ Thừa liếc mắt nhìn một tràng tất cả mọi người, đôi mắt hơi sâu tử vi màu xanh ẩn hiện, khẻ gật đầu một cái sau đó hắn nhìn về đám người Phùng Lão cùng Nhan Phong Ngữ, bọn họ cũng gật đầu
với hắn biểu hiện đã chuẩn bị sẵn sàng.
xoay người nhìn về phía hòn đảo trước mặt hắn truyền thần niệm của mình giao lưu với Hắc Minh Khổng Chương phía dưới.
Hắc Minh Khổng Chương lặp tức chìa tất cả cái xúc tua của nó dựng lên giống như một hàng rào cỡ nhỏ. Võ Thừa biết bản thân Hắc Minh Khổng Chương sẽ không gặp nguy hiểm đối với Dạ Xoa MaDa nhưng nó cũng không giúp được gì cho những người ở đây bởi vì nó sợ hải uy áp mà hòn đảo kia mang lại.
Mắt thấy mọi thứ đã sẵn sàng, một tay Võ Thừa vương ra ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Hải Sa gương mặt lạnh băng quát.
– Đi nào…
Hắn nhún người lặp tức nhảy xuống mặt nước đen kịch dưới chân, một mạch chạy lên, tiếp đó tất cả mọi người trên con thuyền cũng cùng một động tác, dùng hai chân chạy trên mặt nước, nếu cảnh
tượng này xuất hiện đâu đó bên ngoài Thiên Quỳ Đảo mọi người sẽ trố mắt cười lớn.
Thật sự nực cười mà, đã tu luyện đến cảnh giới như bọn họ mà phải còn chạy bộ như những tu sĩ trúc cơ. Thế nhưng việc này là sự thật một đám trên dưới không tới 100 người hai chân cứ chạm
nhẹ trên mặt nước rồi chạy tới, tốc độ cũng không khá hơn một người bình thường chạy bộ trên đất liền là bao, từ xa nhìn lại chỉ thấy nước bắn tung tóe một mảng hơi nước bốc lên.
Võ Thừa là người đầu tiên dẫn đầu đám người đi đến ở phía trước có thể nhìn rõ một bãi biển trải đầy cát trắng vô cùng hiền hòa, vừa định thở phào một hơi thì ở phía sau đã có âm thanh la hét truyền
ra.
– Không! chết tiệt…
Võ Thừa xoay đầu lại, đều hắn lo nghĩ rốt cuộc đã xảy ra, bọn quái vật này chúng lúc trước lại ngán ngại Hắc Minh Khổng Chương mà không đồng loạt tấn công thuyền bọn họ.
Lúc này khi họ rời thuyền lặp tức bọn chúng lại động thủ, nghĩ đến đây Võ Thừa không khỏi có chút suy nghĩ về thân thế của con Hắc tuộc này, nhưng chuyện này để sau hãy nghĩ bởi vì hắn cảm nhận
được vài luồng khí tức cường đại đang tập chung ngay phía sau lưng đám người Bạch Diện.
Bạch Diện cũng dường như cảm nhận được nguy hiểm gần kề hắn cắn răng.
– Mẹ nó…
Hắn không thể không chửi lớn a, bởi vì tay trái hắn đang nắm một đôi bàn tay ngọc nhỏ nhắn của thiếu nữ, có thể thấy những đầu ngón tay của nàng đã trắng bệch, rõ ràng vì tên Bạch Diện này nắm
chắc quá, nhưng trong đôi mắt nàng là một cảm giác gì đó không nói nên lời, cảm xúc lẫn lộn, nàng củng cảm nhận được được nguy hiểm gần kề cứ ngỡ người này sẽ không quan tâm đến nàng mà
tự bản thân hắn duy chuyển, tu vi hắn cao hơn nàng tốc độ lại càng không nói, lại thường xuyên nặng lời với nàng nhưng trong giờ khắc này hắn lại chủ động nắm chặt lấy bàn tay của nàng chết cũng
không bỏ.
– Bạch đại ca… huynh…. huynh cứ buông tay ta ra mà đi trước.
Nàng mỉm cười nhợt nhạt như có kèm theo một chút không nở, bởi vì tự trong trái tim có một loại cảm xúc khó tả huyền diệu đang dâng trào, tiếng nói nhưng rất nhỏ.
Nhưng Bạch Diện hắn là tu vi gì chứ. Nửa bước Vô Thượng Cảnh, ở gần sát bên ngay cả nàng đánh rắm lép hắn cũng có thể nghe rõ. Giọng điệu như thế, điều đó chứng tỏ tâm tư nàng rất không nở
nhưng lại không muốn vì chính bản thân nàng mà người này phải bỏ mình nơi này.