Tương truyền khi một vực giới được hình thành tất cả những dãy thiên hà trong đó đều sẽ được thiên đạo bao phủ, ngoài che chở sinh linh trong giới vực đó khỏi bị các giới vực khác xâm lấn thì Thiên Đạo cũng tự có quy luật vận hành riêng mà không ai có thể can thiệp, nếu nó phát hiện bên trong giới vực được nó bao phủ có ẩn chứa một quy luật vận hành khác hay nói đúng hơn là một thiên đạo
khác thì sự bài xích sẽ xuất hiện. Mà trực tiếp nhất cho sự bài xích đó chính là sứ giả thiên đạo xuất hiện.
Lôi Long… nếu ở một cấp bậc khác sẽ có người hiểu rõ hơn ví như Tinh Gia hắn biết ý nghĩa Lôi Long trên bầu trời kia là gì.
– Sứ Giả Thiên Đạo. Thanh Long…
Có thể mơ hồ nhìn thấy một con Thanh Long chiều dài như một dãy núi ẩn ẩn bên trong các tầng mây tuy không thực sự trông thấy rõ nhưng chỉ cái bóng của nó thôi cũng khiến cho người ta có cảm
giác đối diện với thần linh không thể nào chống lại được.
Võ Thừa lúc này cũng cảm nhận được một loại trói buộc nhắm vào hắn, cảm giác nói cho hắn biết bản thân không thể nào trốn chạy, dù có chân trời góc bể cũng không thoát khỏi cái loại bao phủ
phong tỏa này.
Mồ hôi trên trán hắn đã lấm tấm xuất hiện. Y phục rách nát trên người phần phật lung lai bởi gió lớn.
Ong…
Yên tĩnh… cả thế giới giống như dừng lại bởi vì hắn nhìn thấy một đôi con ngươi to như một mặt hồ rộng lớn từ trong đám mây kia đang nhìn thẳng vào hắn. Khoảnh khắc này hắn lại có cảm giác nhỏ
bé đến không thể nhỏ bé hơn.
Một âm thanh già nua khàn khàn như từ vạn cổ tuế nguyệt vọng vào tai Võ Thừa, không phải của người mà lại là âm thanh vô tình giống như của sấm sét.
– Ngoại lai thiên vận, Giới vực bất dung, Thanh Long giáng kiếp, Sinh Tử tự tung.
– Sứ Giả thiên Đạo, Thanh Long ư? lại muốn giáng kiếp vào ta? Ngoại lai, Giới vực, tất cả những thứ này đều là ngôn từ xa lạ đối với Võ Thừa hắn, nhưng hắn cũng hiểu con rồng to lớn như một dãy
núi trên kia là nhầm vào hắn mà tới. và rõ ràng trong ý định. Giáng kiếp…
Võ Thừa nắm chặt đôi bàn tay lại gân xanh ngoằn ngoèo nổi lên hắn dùng âm thanh chỉ có mỗi mình hắn nghe được đáp lại lời nói già nua kia.
– Ta ở đây để lập nên một trận tự mới. không người nào có thể ngăn cản ta, ngay cả là Thiên Đạo của Thiên Nguyên cũng không thể… cũng không thể…
Goẹt goẹt…
bên trong thức hãi hắn quyển trục màu vàng như đang cộng minh với ý nghĩ của hắn, trên bìa không có chữ gì đột nhiên trang đầu tiên được mở ra bên trên goẹt goẹt nặng nề như có âm thanh đục
khoét một loại kim thiết cứng nhất trên trời đất vang lên. một chữ rồi hai chữ được hình thành.
– Lập Đạo.
Ong…
Bên trong thức hải Võ thừa gió mỗi lúc một lớn hơn lướt ngan các bình nguyên phủ đầy cỏ dại, một loại âm thanh mỹ diệu làm cho bất kỳ ai có thể nghe được đều muốn trầm luân vào nó.
Cửu cung điệp khúc. loại âm thanh mà chỉ có những sinh vật sơ khai mới có thể nghe ra. Đây là âm thanh của một loại quy Luật mới sắp được hình thành.
– Hắn đã bắt đầu rồi.
Tinh Gia đôi mắt trở nên sáng như đuốc, thần thức của hắn đặc thù mới có thể nghe thấy loại nhạc khúc du dương bên trong thức hải Võ Thừa.
– Bắt đầu chuyện gì hả Tinh Gia? ta thấy Võ Thừa đạo hữu hắn lành ít dữ nhiều a.
Độc Thiên Lão Quỹ trong lòng cũng không yên, cho tới bước này hắn thật sự thấy bản thân nợ người thanh niên kia quá nhiều.
– Truyền tống người tới đâu rồi?
Tinh Gia quay sang hỏi Độc Thiên.
– Khoảng nửa nén nhang nửa tất cả có thể an toàn truyền tống qua tới Huyền Linh Đại lục.
– Đẩy nhanh tốc độ lên con rồng kia mà gián lôi xuống thì cả vùng thiên địa này coi như cả 18 mét đất cũng sẽ bị nó lật lên đó.
– Thật… thật sao?
Nguyệt Nương cũng mở to tròng mắt phải biết vùng đất này rộng lớn thế nào chứ? nhưng nàng cũng không nghĩ Tinh Gia hắn nói đêu, bởi vì uy áp từ trên bầu trời phủ xuống khiến cho nàng ngay cả hít
thở cũng có loại cảm giác khó khăn. giống như phải đối diện với một cường giả có thực lực đánh vỡ cả trời đất này vậy, cảm giác đó làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác yếu đuối bất lực không
thể nào chống lại.
Quân của Tư Mã Cố Bằng đang dần lui đi, chỉ còn lại không hơn bảy chiếc chuyến thuyền mặt dù trong lòng không cam nhưng hắn phải làm như vậy.
– Khốn khiếp, khốn khiếp.
Hắn chửi bới không ngừng không giống với vẻ uy nghiêm thường ngày của bản thân, bao nhiêu tính toán hằng ấy năm, kế hoạch hoàn mỹ hơn cả mong đợi cuối cùng lại bị một tên điên gọi Thiên Kiếp
ra đánh cho đội quân của hắn tiêu hao thất bát, đúng như lời Tinh Gia nói, hắn thật sự tự lấy đá đập vào chân mình.
Đứng trên chuyến thuyền cấp Thiên Sỹ của mình hắn nghiến răng nhếch miệng.
– Đại nhân chúng ta có hay không nên xin một lần trợ giúp của Thái Thượng Trưởng Lão?
Một trung niên phía sau Tư Mã Cố Bằng người này gương mặt nhìn có phần nham hiểm, đôi mắt láo liên còn có một chòm râu dê dưới cằm, tay cầm một chiếc quạt que quẩy. Hiển nhiên là một quân
sư chuyên cố vấn cho một đại nhân vật.
Tư Mã cố Bằng hít sâu một hơi lấy lại vẻ trầm ổn hằng ngày, Nhướng mày nói.
– Ý ngươi là mời vi sư của ta ra tay để giải quyết một tên còn chưa chân chính đột phá cảnh giới Kim Cang cảnh?
– Đại Nhân người cũng thấy đó. Người này hoàn toàn không đơn giản là Võ Giả , hắn cơ thể cường hản cơ hồ đã đạt cực hạn của Thái ất cảnh. Chỉ thiếu bước nửa hắn đã có lực lượng kia…
Tư Mã Cố Bằng hiếp đôi mắt lại đầy thâm ý nói.
– Vô Thượng Thể…
– Đại nhân người cũng nhìn ra. Người này nếu không diệt tương lai sẽ là một mầm họa lớn. Vô Thượng thân thể có thể sở hữu Vĩ Lực một cách tự nhiên, mà người có thể dẫn phát đánh ra Vĩ Lực
xưa nay nếu không chết từ trong trứng nước một khi trưởng thành đều là những loại người rất khó trêu vào.
Người này ánh mắt hiện lên vẻ cơ trí nhắc nhở Tư Mã Cố Bằng.
– Tìm lực người này không thể nghi ngờ. Thế nhưng ngươi không cảm nhận được uy áp từ lôi vân kia phát ra sau? Hừ… luyện thể thì thế nào. Một khi Thanh Long gián kiếp thế gian này còn có người
có thể thoát khỏi án tử sao?
Nếu hắn có thể thoát một ải này Cố Bằng ta cũng không cần dây dưa với loại quái thai như vậy làm gì.
Trung niên nghe Tư Mã Cố Bằng nói gương mặt hắn trở nên âm trầm bất định, không biết đang nghĩ điều gì.
Cũng trong lúc Thanh Long vừa xuất hiện ở vài nơi trên Thâm Uyên Đại Lục.