minh thần võ đào tạo một tên không biết sợ là cái gì. Có tay đấm như vậy bảo kê cũng có chút yên tâm. Aizzz… Không được
phải nhanh chóng giúp hắn đề cao tu vi một chút ta mới càng an toàn được hơn trong tình trạng này.
Tinh gia thầm tính toán trong lòng rất nhiều thứ, hiển nhiên võ thừa hoàng toàn không biết vì lúc này hắn lại có cảm giác phía
trước có thứ gì đó đang kêu gọi hắn, cảm giác này hắn vừa thấy quen lại vô cùng xa lạ.
Cuối cùng hai người dừng lại trong một không gian bên trong hang động. Nhìn có chút hoang sơ dĩ nhiên không bị người ta
đào ra mà là do chính thiên địa hình thành. Thạch nhũ phía trên chĩa xuống dưới, thỉnh thoảng lại nghe tiếng lách tách của giọt
nước rơi xuống mỏm đá còn đọng chút nước.
Võ thừa thì đang quan sát xung quanh hắn nghiêng nghiêng đầu, mắt thấy có trên dưới 20 bộ xương trắng có, đen có biểu
hiện cho ở đây đã từng có nam có nữ. Chiến giáp khắp nơi cùng vũ khí rỉ sét nằm la liệt.
Võ thừa nhíu mày hắn nói.
– Tại sao lại chiến đấu trong một không gian chật hẹp như thế này. Trong bộ dạng chỉ có vài người đánh nhau còn lại những
người kia có lẽ vạ lây mà chết sao.
Võ thừa không biết tinh gia đang nhìn chầm chầm vào một bộ xương trắng đang ngồi trên một mỏm đá khá bằng phẳng, Tinh
gia lúc này có cảm giác muốn lập tức rời khỏi đây hắn chưa nói được với võ thừa lời nào thì ánh mắt lại thấy bên cạnh bộ
xương này có một tấm thuẫn hình thoi.
Không biết chất liệu gì mà những vũ khí chiến giáp ở đây cơ hồ mục nát tàn phá hết, nhưng tấm thuẫn này ngoài trên mặt có
rất nhiều vết khuyết ra nó là nguyên vẹn nhất.
Nhưng như vậy cũng chưa làm tinh gia chú ý cái đáng làm hắn trố mắt chính là đồ án trên tấm thuẫn kia. Tinh gia hắn khẳng
định vật này không phải ở Uyên Linh Đại Lục.
Cùng lúc đó một âm thanh có phần tan thương cùng một đoàn sương mù từ trong tấm thuẫn bay ra.
– Không nghĩ đến vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời lại gập người của Tộc Tinh Linh ở đây.
Sương mù tụ lại hóa thành một thân ảnh có chút mơ hồ nhưng gương mặt với ngũ quan rõ ràng.
Võ thừa quay đầu nhìn thấy gương mặt của một trung niên nhân khá anh tuấn, mài kiếm, mắt sáng như sao, người này còn
sống có lẽ là một nhân vật phong vân tuyệt đại.
Tinh gia gương mặt trầm xuống nhìn chầm chầm vào thân ảnh kia. Ánh mắt híp lại mở miệng.
– Tử Đạo Cảnh …
Người này nhìn Tinh gia gương mặt cười cười lại lên tiếng.
– Bản tọa đã sấp hóa đạo ngươi không cần khẩn trương.
– Ta đâu có khẩn trương?
Tinh gia ánh mắt mở lớn nhưng mồ hôi trên trán hắn đã tố cáo trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Trung niên lại cười cười rồi nói tiếp.
– Ngươi có lẽ là Nhất Lộ Tinh Linh nhĩ.
Tinh gia lùi về sau một bước đứng cạnh võ thừa nói.
– Sao ngươi muốn ăn thịt ta à. Hừ bằng vào ngươi cháu trai ta một tát cũng đập ngươi tan thành mây khói.
Nhìn bộ dạng khẩn trương của Tinh Gia, trung niên lại càng nở nụ cười tươi gói. Hắn ngẩng đầu lên ánh mắt đăm chiêu như
nhớ lại những ngày xưa kia. Sau đó hắn thở dài một tiếng.
– Nếu là trước đây có lẽ ta còn hứng thú với Tinh Linh Tâm Nhất Lộ của ngươi nhưng bây giờ ta cũng không có đủ năng lực để
luyện ngươi về bản thể.
Tinh gia hừ lạnh một tiếng nói.
– Các ngươi tu đạo. Lại màng cảm ngộ bản thân, ngán ngại lâu dài của năm tháng . Luôn muốn đi tìm Tinh Linh Tộc để rút lấy
Tinh Linh Tâm dung hợp để nhanh chóng đạt đến Tối Thượng Vấn Đài, đến cuối cùng lại tự giết lẫn nhau.
Tu vi càng cao tâm địa càng độc ác các ngươi có nghĩ đến nếu Mẫu Thụ một ngày kia giận dữ thì sẽ lấy lại hết tất cả những
thứ mà người ban cho các ngươi sao?
Tinh gia bộ dạng hung hăng ánh mắt có chút chớm đỏ hồng, lời nói sắc bén.
Người này trầm ngâm hồi lâu rồi thở dài..
– Đúng vậy… Nhưng thế lực Bóng Tối quá mạnh mẽ mà Mẩu Thụ lại quá bao dung, chúng ta cũng vì sự sinh tồn vì mạnh mẽ
hơn tất cả mới có thể sống tiếp nên đành phải làm vậy…
– Hừ… Ngụy miệng. Các ngươi làm vậy khi Nhất Lộ Tinh Linh không còn thì lại đến con cháu chúng ta mà thôi. Các ngươi vì
muốn đi đường tắc để đạt được đại đạo tán thành, lại ham muốn ích kỷ. Như ngươi ngày hôm nay bộ dạng người không ra
quỷ không được như vậy ngươi trách ai?
Trung niên lại trầm ngâm..
Võ thừa ở một bên nghe hai người nói chuyện hắn ngơ ngẩn không hiểu chút gì, gương mặt như khúc gỗ. Nhưng hắn có thể
cảm nhận được người trước mặt không có ác ý gì nên cũng ngoan ngoãn lắng nghe.
Trầm tư phút chốc chợt trung niên ngẩng đầu nhìn Võ thừa ánh mắt hắn phát sáng rồi lại nhìn về Tinh gia gương mặt có chút
cổ quái.
Tinh gia như biết được ý nghĩ của người này hắn vội ho khục một tiếng rồi truyền âm cho trung niên tàn hồn kia.
– Hắn là hôn phu của cháu gái ta. Nàng vì cứu hắn nên đã chấp nhận đưa bản nguyên tinh linh tâm của mình cho hắn.
Trung niên hiếp cặp mắt lại nhìn võ thừa đầy thâm ý lại truyền âm cho tinh gia.
– Vì chấp niệm của người này sao? Thú vị nếu đã vậy ta cũng hiến dân tâm huyết cả đời ta cho người này ngươi thấy thế nào?
– Ngươi… ngươi muốn gì? Muốn ta dùng bản nguyên phục sinh ngươi sao? Hừ ta đã tổn thương quá nghiêm trọng ở nơi này
lại ở quá xa Hỗn Độn Địa Đàng ta…
Tinh gia lời còn chưa nói xong người này đã cắt ngang.
– Ngươi đừng vội ta biết ngươi đang dựa vào cánh hoa trên người hắn để dần phục hồi, xem ra thời gian ngươi dựa vào cánh
hoa kia cũng không ngắn nhỉ. Uhm… ta cũng muốn một ít Tinh Linh bản nguyên của ngươi mà thôi nhưng không phải để cho
ta sống lại.