nàng lúc trước đã là trúc cơ thất trọng nhờ vào chiến đấu cùng đan dược tinh gia cho nàng đã đột phá bát trọng căng cơ cũng
không ngừng được cũng cố. Thương thế lúc trước cơ hồ đã khỏi hẳn.
Bên ngoài sơn cốc.
– Ngươi nói thật sao? Chỉ một ánh mắt có thể khiến ngươi như rơi vào vực thẩm?
Một lão giả khoác bộ y phục chùm kính đầu, không thấy rõ mặt mũi âm trầm mở miệng nhìn Đoạn Thanh trước mặt.
– Ngươi nói trên cây kia có một quả giống hình trái tim màu trong suốt sao?
Một trung niên gương mặt có chút yêu dị. Moi mỏng mắt hẹp, nhìn rất âm tà mở miệng.
Người này là tộc trưởng Đoạn gia Đoạn Trường Hồng.
– Đúng vậy phụ thân. Ta đã quan sát một lượt cái quả kia hoàn toàn giống với ghi chép trong điển tịch được các tổ tiên ghi lại.
Người trung niên này trầm ngâm chốc lát rồi nói.
-Lã Gia các vị nghĩ sao.?
Lão giả âm thanh khàn khàn mở miệng.
– Báu vật trong truyền thuyết kia là thật hay không thì ta không biết nhưng nhi tử ngươi nói người có thể bằng một ánh mắt có
thể dọa trúc cơ bát trọng sợ mất vía thì người này tu vi chắc chắn vượt qua thái ất ngủ trọng.
Trường Hồng nghe vậy thì gật gù.
– Rất có thể là một linh hồn đại sư. Hạ gia từ lúc nào lại có cao thủ bậc này.
Đoạn Thanh thấy cha mình cùng trưởng lão Lã gia trầm ngâm hắn nghĩ ngơi một chút rồi nói tiếp.
– Cha. Lã trưởng lão. Còn một nam tử… người này tu vi chỉ trúc cơ ngủ trọng nhưng một mình hắn lại có thể đánh ngan tay với
một đầu hầu yêu sấp đột phá tứ giai.
– Cái gì… Hạ gia lại cường đại như vậy sao?
– Ta nghe nói lúc trước xuất hiện một Trường Ngạo thực lực khá nổi bậc ở cùng thế hệ không lẻ là hắn?
Lã trưởng lão thần sắc không đổi mở miệng.
– Không phải, Lã trưởng lão người này ta nghe nói tên hắn là Võ Thừa.
– Võ thừa sao trong các thiên kiêu ở thành ngan bạc cái tên này thật không quen tai. Chẵn lẻ là một đệ tử của Hạ gia chuẩn bị
cho lần đại chiến này.
– Hừ… cho dù là tộc nhân hạch tâm thì sao chẳng lẻ bằng sức một người lại có thể khuấy đảo phong vân. Hạ gia sớm đã xưa
không bằng nay có gì phải để ý, vã lại hắn chỉ là tu vi trúc cơ bây giờ còn không bóp từ trong trứng nước thì đợi đến khi nào?
Trường Hồng mở miệng, gương mặt hiện lên một nét khinh bỉ. Hắn là cường giả thái ất ngũ trọng đỉnh phong hiển nhiên là
không để một trúc cơ ngũ trọng vào mắt kể cả người này có biểu hiện kinh tài tuyệt diễm cỡ nào, lực chiến mạnh đến đâu
đứng trước cường giả thực thụ thành danh cũng chỉ là một vai hề nhảy nhót.
Ánh mắt hẹp dài cùng sự khinh bỉ rõ ràng hiện trên gương mặt Đoạn Trường Hồng làm cho người này càng trở nên có chút
nhìn không vừa mắt.
– Vậy… Ý Đoạn gia các ngươi..
Đoạn Trường Hồng ha hã cười lớn sau đó gương mặt hắn trở âm trầm mở miệng.
– Bây giờ là giai đoạn cao trào của chiến tranh. Ở đây có cả thiên kiêu của Hạ gia và Lưu gia. Nếu chúng ta có thể trảm thảo
trừ căn thì sau này ở Thành Ngan Bạc chúng ta lại ít thêm một vài mối tai họa.
Lão giả trùm kín đầu hơi gật đầu. Sau đó hắn mở miệng.
– Nếu muốn chúng ta giúp cái quả kia ta có thể không cần nhưng lệnh bài tham gia võ đài chiến cùng với thú hạch của bốn yêu
thú tam giai kia ta muốn tất.
Ánh mắt Đoạn Trường Hồng lóe sáng rồi gật đầu
– Như ý Lã gia các ngươi muốn, chỉ có đều muốn có bảo vật phải bỏ công sức Lã trưởng lão nên hiểu.
Lã trưởng lão gương mặt trong khăn trùm kín không biết nghĩ gì nhưng âm thanh vẫn khàn khàn phát ra.
– Bây giờ ta sẽ phát tin tức cường giả gia tộc chúng ta khoảng 3h sẽ đến.
– Vậy ta sẽ đợi, sơn cốc này cũng không có còn đường khác để đi ra.
Bên trong sơn cốc.
Hạ chính sắc mặt âm trầm tay cầm ngọc giản sau đó thần sắc hắn càng lúc càng âm trầm, một lúc lâu hắn hít sâu một hơi nói
với Tinh Gia.
– Tinh gia người chúng ta phát tin tức đội ngủ do tộc trưởng chúng ta dẫn đầu đã bị tập kích hiện đang rất nguy cấp.
– Hủm… là Triệu gia sao?
Tinh gia ánh mắt sắc bén hỏi Hạ chính.
– Không phải Triệu gia là một gia tộc khác trong thành Ngan Bạc. Nhưng rất có thể cũng có dính líu với Triệu gia.
Tinh gia gật gù. Thế cục ở Ngan Bạc thành cơ hồ hắn đã nắm ,có hơn 10 gia tộc lớn nhưng gia tộc nhỏ phụ thuộc thì rất nhiều.
Tinh gia liếc mắt nhìn đám người Lưu gia đang tu luyện thổ nạp linh khí tất cả cũng đang ở thời khắc quan trọng. Sau đó hắn
quay đầu nhìn về phía sâu bên trong sơn cốc mày kiếm khẽ nhíu.
– Được rồi ta cùng các ngươi đi giúp tộc trưởng.
– Nhưng…
Hạ chính gương mặt có chút bất đắc dĩ định nói tiếp thì Tinh gia phất tay.
– Hắn đang tu luyện thời khắc mấu chốt. Yên tâm chúng ta đi trước hắn ở đây sẽ an toàn thôi.
Hạ chính gật đầu cũng không nói gì thêm Tinh Gia truyền thần niệm cho Mị Nhi nàng cũng có chút ngẩn ra nhưng rất nhanh lại
mở miệng.
– Ta sẽ truyền tin cho gia tộc ta trợ giúp các vị một tay.
– Các ngươi cứ tu luyện trong này ta sẽ tạo trận pháp bảo vệ các ngươi, khi nào tu luyện xong thì có thể rời đi.
– Đa tạ Tinh gia đã chiếu cố.
Mị Nhi uyển chuyển giọng điệu làm tinh gia như bay bổng trên mây nhưng rất tiếc hắn không có thời gian để cảm thụ.
Ba người Hạ Chính cùng tinh gia nhanh chóng rời khỏi sơn cốc
Lã gia cùng Đoạn gia là hai gia tộc phụ thuộc Quách gia bên trong thành Ngan Bạc, họ tuy nói ở thế liên minh nhưng lúc nào
cũng phải nhìn sắc mặt Quách gia hành sự, về việc này họ tuy có chút cảm thấy khó chịu nhưng vì yếu thế mà muốn được tiếp
tục cho con cháu sau này có tương lai đành phải như vậy.