vậy. Nhưng nếu nó muốn quả này đến vậy thì võ thừa hắn bằng mọi giá phải lấy bằng được.
Lúc trước nó từng thức tĩnh một lần đó là khi hắn một rìu chém vỡ linh hồn của một trưởng lão triệu gia nhưng xong chuyện nó
lại ngủ tiếp. Võ thừa cũng lấy làm áy náy.
Đoàn bạch quan lúc trước va chạm với kỳ lân lúc này cũng hiện rõ là một con Bạch Tượng nhưng bộ dạng nó lúc này chỉ có
khá hơn khí linh của võ thừa một chút mà thôi.
Sau khi đánh văng khí linh kỳ lân nó liếc mắt nhìn võ thừa một cái ánh mắt nó cũng có chút mệt mỏi sau đó nhìn về phía đầu
khỉ đột nó như phát ra thứ gì đó làm cho đầu khỉ đột một hồi run rẩy rồi nó như không trụ được nữa lại hóa thành một luồng
bạch quan quay về phía sâu trong sơn cốc.
– Ha ha không nghĩ lại gặp một khí Linh hoàng cấp ở đây. Thứ này có lẽ vô chủ, bị tổn thương khá nặng trong tình trạng khí
linh, định dùng Tinh Thể Tâm Linh Quả để hồi phục thân thể thoát khỏi trạng thái yếu nhược đó.
Tinh gia lúc này cũng đi đến gần võ thừa mở miệng đầy thâm ý.
– Hóa ra là vậy. Chả trách ta dùng khống thú quyết lại không có tác dụng với bốn đầu yêu thú này hóa ra nó đã bị khí linh
hoàng cấp khống chế.
Võ thừa như hiểu ra. Lúc trước vừa tiếng vào hắn định thi triển Khống Thú Quyết để điều khiển những yêu thú này nhưng hắn
chỉ có thể khiến chúng ngẩn ngơ phút chốc rồi lại như không bị ảnh hưởng gì.
– Khí linh kia bộ dạng cũng không mạnh mẽ lắm. Hoàng cấp linh thú xem ra pháp khí mà nó trú thân có chút ý tứ rồi.
Tinh gia hư không chụp một chảo về phía Tâm Linh Quả đang ở xa xa con khỉ đột lúc này thấy như vậy nó lại rống giận, hung
hăng cầm côn xông lên nhưng Võ Thừa cầm cây rìu trong tay khiến nó nhớ lại cảnh tượng lúc nãy nó có chút chần chờ.
Đẳng cấp hung thú sâm nghiêm đặc biệt Linh Thú có Linh hồn lực mạnh mẽ có thể nô dịch yêu thú cùng giai, một số linh thú
huyết mạch cường đại còn có thể điều khiển cả yêu thú lẫn linh thú huyết mạch yếu hơn chúng. Nên chuyện sợ hãi của con
khỉ đột này là chuyện tất nhiên.
Lúc nó do dự Tinh Gia đã tóm được quả này trong lòng bàn tay hắn quẳn cho võ thừa mở miệng.
– Cất nó vào không gian thần ấn đi. Đừng để con lân ngu ngốc kia ăn mất. Thiệt con mẹ nó đúng là chủ nào thì thú ấy a.
Tinh gia gương mặt cổ quái nhìn Võ thừa khiến võ thừa hắn có chút chột dạ. Tinh gia trước nay chửi hắn thì chưa bao giờ ngại
mồm hắn cũng đã quen nên cũng thấy nhẹ nhàng.
– Được rồi hạ con khỉ này đi lấy thú hạch của nó ta còn có chuyện để dùng.
– Tinh Gia… võ thừa lúng túng mở miệng.
– Hủm… ngươi không phải không muốn giết nó đó chứ?
– Đúng vậy Tinh Gia có thể hay không đừng giết nó. Ta muốn thu phục nó.
Tinh gia trầm ngâm suy tư. Tên này tuy mẫn cảm với cái ác, phàm những thứ không đáng tội chết kể cả người hay hung thú
hắn đều không muốn ra tay.
– Mẹ kiếp đầu đất ngươi với tính cách như vậy sau này sớm muộn cũng bị người ta tính toán. Trong cái thế giới cường giả vi
tôn này mà ngươi lại ủy mị không quyết đoán như vậy làm sao mà lăn lộn. Haizzz… tùy ngươi vậy…
Tinh da bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở phì phò mắng chửi Võ thừa một hơi rồi nhìn gương mặt như khúc gỗ cái
hiểu cái không hắn cũng đành thở dài nhún vay.
– Vẫn một lòng muốn có một con yêu thú a.
Từ khi học được khống thú quyết đến nay hắn chưa thi triển được thành công lần nào hắn cũng có chút hoài nghi công pháp
mình đã học được trong vạn thú tông ngày đó.
– Trái cây cũng lấy được rồi tiếp theo nên làm gì?
– Ngươi bị ngốc sao? Đoàn hào quang lúc nảy ngươi nghĩ là bóng đèn à?
Võ thừa gương mặt vẫn trơ trơ xem ra không phải nhưng ánh mắt hắn chợt lóe.
– Ý Tinh gia… Là một khí linh? Ngươi muốn kêu ta đi lấy bảo vật?
Tinh gia ánh mắt trợn to nhìn Võ Thừa. Đù… tên này từ lúc nào lại tỏ ra thông minh vậy? Nhìn bộ dạng tinh gia võ thừa có chút
lúng túng.
– Ta… ta… chỉ đoán vậy thôi, Tinh gia đừng để bụng làm gì…
Tinh gia lại thở ra một hơi gương mặt và cõi lòng có chút mất mát. Trong lòng thầm nghỉ.
– Mẹ kiếp cứ tưởng bị con khỉ kia cho ăn hành xong rồi đột nhiên thông minh linh hoạt ra một chút, ai ngờ chỉ là nhất thời nói
đại…
Tinh gia quay đầu nhìn vòng chiến của Lưu Gia cùng ba người Hạ chính với hai đầu khỉ đột còn lại hắn phất tay.
– Đi thôi xem ra một nén nhang thời gian họ chắc chắn không có việc gì.
Hai người tiến sâu vào trong sơn cốc chỗ đoàn hào quan Bạch Tượng lúc trước xuất hiện rồi biến mất trong đó.
Theo thần thức tinh gia tản ra có một vị trí sâu bên trong lại có chút mơ hồ không rõ. Tinh gia trầm ngâm trong chốc lát nhưng
hắn dám khẳng định. Không có vật sống trong đó.
– Theo ta…
Hắn hóa thành một đạo bạch quang nhanh chóng tiến về phía trước khoảng 300m thì dừng lại trước một sơn động
– Là chỗ này. Tinh gia có chút trầm ngâm đảo mắt
– Được…
Võ thừa nhấc chân bước vào không chút nghĩ ngợi, Tinh gia có chút lúng túng cũng tiến vào trong.
Không gian nơi này không lớn lắm, nhưng hơi có chút ngoằn ngoèo. Võ thừa đạp trên thứ gì đó âm thanh răn rắc vang lên,
hắn nhìn xuống chỉ thấy một tàng giáp bị tàn phá bất kham nằm trên mặt đất.
Mùi ẩm mốc cùng với hơi thở rỉ sét của tàn vật hiện ra. Tất nhiên ở đây rất lâu đã không có người tiến vào. Đi vào lối đi có chút
uốn lượng thấy hai bên vách tường là những vết tích chiến đấu để lại còn sâu hóm, tinh gia lúc này lại có cảm giác vô cùng
chột dạ, nhưng khi nhìn thấy cái bộ mặt trơ trơ như khúc gỗ của Võ thừa ở bên hắn không hiểu sao lại cảm giác có chút an
toàn.